Nha đầu thúi này không phải đã nhìn ra cái gì đấy chứ?

Ôn Noãn đột nhiên chuyển chủ đề, giọng điệu sắc bén, chỉ thẳng vào hai người nói: "Hai người này là đồng lõa, rắn chuột một ổ! Dùng thủ đoạn ăn vạ muốn lừa nhị tỷ đền bạc! Đại ca, báo quan!"

Trong lòng hai người hoảng sợ!

Báo quan?

Chưởng quầy há hốc mồm.

Sao chuyện này lại phát triển đến mức báo quan?

Chưởng quầy nhìn Ôn Noãn gầy như cây đậu cô-ve, không hiểu tại sao nàng ta lại biết hai người kia là một đám!

Hai người Dương Siêu cũng há hốc mồm, bọn họ cũng không ngờ cô nương nhỏ như cây giá đỗ này lại dám báo quan!

Hơn nữa sao nha đầu này nhìn ra hai người bọn họ liên thủ cố ý lừa bạc?

Tiểu Chu thị cũng hoảng sợ, không ngờ Ôn Noãn lại có ánh mắt như vậy. Bà ta đè nén khiếp sợ trong lòng, cười nói: "Noãn nhi, tại sao cháu lại nói bọn họ là một đám?"

Ôn Noãn cười như không cười nhìn Tiểu Chu thị, ánh mắt đầy ẩn ý.

Ánh mắt này khiến Tiểu Chu thị cảm thấy tầm mắt của nàng có thể xuyên thấu da bà ta, nhìn thấu bản chất của bà ta.

Ý nghĩ này khiến Tiểu Chu thị hoảng hốt!

Bà ta theo bản năng tránh đi ánh mắt như hiểu rõ tất cả của Ôn Noãn.

Ôn Noãn khẽ mỉm cười, nụ cười không có chút độ ấm nào, chỉ vào bộ chén đĩa trong tay Ôn Noãn.

Ôn Hinh đến bây giờ vẫn còn cẩn thận bưng nó!

"Đây là hàng nhái! Tuy rằng tôi không biết đại sư Trình Ân là ai, nhưng tác phẩm đầu tay của đại sư cũng coi là vật bất phàm, thứ có giá trị năm mươi lượng tuyệt đối sẽ không kém!"

Ôn Noãn nhận lấy bộ chén đĩa trong tay Ôn Hinh, đặt ở trên bàn tiếp tục nói: "Nhưng bộ chén đĩa này, ha hả... Một lượng bạc đều không đáng giá! Một tên cố ý vướng người, một tên cố ý lấy hàng giả để lừa người! Như vậy không phải hai người hợp tác ăn vạ, lừa bịp tống tiền thì là gì?"

Lâm Đình Hiên nghe xong lời này, đi qua cầm lấy một cái chén nhìn thoáng qua: "Đúng là giả. Mô phỏng lại tác phẩm của đại sư Trình Ân, nhưng thủ công quá kém, một bộ nhiều nhất một trăm văn. Cái chén này có thể tìm được hàng trăm bộ ở tiệm tạp hóa, thiếu một cái đi tiệm tạp hóa bổ sung là được, mười văn, tám văn là có thể mua được."

Lúc nãy hắn ngồi ở xa, cho nên không có phát hiện bộ chén đĩa này là giả.

Cũng không ngờ tới sẽ có người tính kế một nha đầu nghèo khổ.

Ôn Noãn dùng vẻ mặt nghiêm khắc nói: "Đại ca, báo quan!"

Khuôn mặt tuấn tú của Ôn Thuần cũng trở nên nghiêm túc: "Được."

Hắn lập tức đi ra ngoài.

Tiểu Chu thị: "Không được!"

Dương Siêu: "Từ từ!"

Lâm Trung: "Chậm đã!"

Ôn Gia Phú: "Không thể báo quan!"

Bốn người đồng thanh lên tiếng.

Ôn Thuần cũng không nghe, ngược lại còn chạy nhanh hơn.

Ôn Gia Phú sợ tới mức vội đuổi theo.

Ôn Noãn hừ lạnh một tiếng, nhìn lướt qua bốn người, cuối cùng tầm mắt dừng ở trên người Dương Siêu đã bị doạ đần ra, nhìn hắn cười như không cười: "Sợ? Dám lừa nhị tỷ của tôi, ngồi xổm đại lao đi thôi!"

Ôn Noãn nhấn mạnh mấy chữ cuối, nghiến răng nghiến lợi như không tha cho hắn.

Dương Siêu hãi hùng khiếp vía.

Sao nha đầu chết tiệt kia lại lợi hại như vậy!

Ngồi xổm đại lao, sao có thể!

Việc này không liên quan tới hắn!

Vốn dĩ cho rằng chỉ cần vướng chân một cái, không ngờ mọi chuyện lại thành ra phiền toái như vậy.

Hắn chỉ lấy bạc làm việc, vì một trăm văn ngồi xổm nhà tù? Thiệt thòi lớn!

"Ông đây không làm! Là Chu chưởng quầy cho tôi một trăm văn làm tôi vướng chân nhị tỷ của cô! Chuyện khác tôi không biết." Dương Siêu chỉ vào chưởng quầy lớn tiếng nói.

Sau đó hắn móc ra một trăm văn ném lên người chưởng quầy rồi lập tức chạy ra bên ngoài!

Lúc này, Lâm Trung cũng luống cuống. Lúc này không chạy, còn chờ quan sai lại đây sao?

Hắn cũng lấy ra một chuỗi tiền đồng, ném lên mặt bàn: "Chu chưởng quầy, tôi cũng không làm! Xâu tiền này trả lại cho ông!"

Lâm Trung cũng muốn chạy ra bên ngoài!

Nhưng lại bị Lâm Đình Hiên ngăn lại.

Ôn Noãn động tác nhanh chóng túm lấy hắn: "Chuyện còn chưa tra ra manh mối, muốn chạy! Lỡ như ngươi oan uổng bá nương của tôi thì sao!"

Tiểu Chu thị mí mắt giật giật, sao lại nói oan uổng bà ta!

Chu chưởng quầy nhận lấu một xâu tiền kia, sắc mặt lập tức thay đổi: "Các ngươi ngậm máu phun người, tôi, tôi cho các ngươi tiền khi nào?"

Loại người chơi bời lêu lổng trong thôn chính là nhát gan, vừa dọa liền sợ!

Hai người kia vội xin tha: "Chính là chiều hôm qua, cô nương, đại hiệp, chuyện này thật sự không liên quan với chúng tôi, hai người bỏ qua cho chúng tôi đi! Có một tên tiểu tử trong thôn thấy ngày hôm qua Chu chưởng quầy trở lại thôn tìm chúng tôi, cho chúng tôi 100 văn cùng hai bộ quần áo đang mặt trên người này!"

Mọi người nhìn chưởng quầy với vẻ mặt khác nhau.

"Hoá ra là chưởng quầy làm? Tại sao chứ!"

"Trời ạ, tại sao chưởng quầy lại muốn tính kế cô nương kia?"...

Ôn Noãn hừ lạnh: "Vì sao ư? Đương nhiên là muốn nhị tỷ của tôi rửa chén miễn phí cho tửu lầu cả đời!"

Khuôn mặt già nua của Chu chưởng quầy đỏ bừng: "Mọi người đừng nghe hai kẻ lừa đảo kia nói hươu nói vượn, lão phu tuyệt đối không có làm loại chuyện này!"

Ánh mắt lạnh băng của Ôn Noãn dừng ở trên người ông ta cùng Tiểu Chu thị: "Ông không làm, vậy là có người sai ông làm? Bằng không một tên chưởng quầy như ông tính kế một người rửa chén làm gì? Lại không phải làm việc giúp ông!

Hôm nay, cuối cùng tôi cũng hiểu vì sao nhị tỷ của tôi ban đầu chỉ trả nợ hai mươi văn mà cuối cùng lại phải ở chỗ này rửa chén một năm!

Thì ra là bị tửu lầu các ngươi tính kế từng lần một! Một năm nha, hơn 300 ngày đêm, một mình nhị tỷ của tôi mỗi ngày rửa mấy ngàn cái mâm, rửa đến mức tay đều thối rữa! Đại bá nương, lương tâm ở đâu?"

Ôn Noãn tha thiết hỏi, thậm chí có chút nghẹn ngào.

Trong lòng mọi người đau xót, cũng không phải là lương tâm ở đâu sao?

Toàn bộ thực khách trong tửu lầu ồ lên:

"Hai mươi văn rửa chén một năm? Thật vô lương tâm! Rửa chén ở tửu lầu Như Ý còn được 300 văn một tháng đấy!"

"Đây thật là bá nương sao? Ruột thịt ư? Bà chủ tửu lầu lòng dạ cũng quá hiểm độc! Thế mà lại tính kế cháu gái của mình."

"Thế mà vừa rồi tôi còn cảm thấy bà ta hiền lành, đúng là không thể nhìn người qua vẻ ngoài mà!"...

Tiểu Chu thị nhìn mọi người khinh bỉ nhìn chính mình, nghe mọi người chỉ trích, bà ta tức giận muốn tát vào mặt Ôn Noãn mấy cái!

Thứ tiện loại này hại con gái của bà ta mất mặt không đủ, hiện tại còn hại bà ta hỏng thanh danh!

Bà ta thật là xem thường nha đầu này!

Bà ta áp lửa giận vô tận như nước sông cuồn cuộn trong lòng xuống, vẻ mặt thương tâm nói:

"Noãn nhi, cháu đừng hiểu lầm, bá nương cũng không biết chuyện này, bá nương hiện tại vẫn không dám tin tưởng đây là sự thật!"

Biểu hiện đó chân thật đến nỗi mọi người có thể tin đó là thật.

"Bá nương không biết? Nhị tỷ của cháu rửa chén một năm ở chỗ bá nương, bá nương lại nói không biết? Nhị tỷ của cháu nhớ thương bá nương cho nhà cháu mượn hai mươi văn tiền để chữa bệnh cho cháu nên đã chủ động giúp tửu lầu của bá nương rửa chén một tháng để trả nợ. Chính là gần đến kỳ hạn, phòng bếp mỗi ngày không cho cơm ăn, tỷ ấy vì quá đói bụng, không nhịn được ăn vụng một cái bánh bao khách ăn thừa, bá nương nói lo lắng không xử phạt thì tiểu nhị khác không phục, liền phạt tỷ ấy 40 văn! Tỷ ấy lại rửa chén thêm hai tháng!

Thật vất vả rửa xong, lại có vị khách không cẩn thận đụng vào tỷ ấy, cái mâm trên tay tỷ ấy rơi xuống, đồ ăn rơi lên người khách, làm dơ quần áo của khách, phải đền tiền quần áo, bá nương nói giúp đỡ đền thay, sau đó nhị tỷ lại rửa chén thêm nửa năm, tiếp theo... Mãi cho đến hôm nay đến kỳ hạn có thể về nhà, lại tính kế! Hơn nữa muốn đền năm mươi lượng!

Lặp đi lặp lại nhiều lần tính kế, đại bá nương, bá nương đang muốn nhị tỷ của cháu ở lại đây rửa chén miễn phí cả đời sao?"

Mọi người lại ồ lên.

"Đây rõ ràng chính là tính kế nha!"

"Quá mức, thật quá đáng!"

"Phi, thứ này tính đại bá nương gì chứ? Đúng là lòng dạ không thể xem bằng mắt thường!"

"Quả nhiên độc nhất là lòng dạ đàn bà, thật là đáng khinh!"

"Vị đại bá nương này thật đáng sợ!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play