Ôn Thuần nhanh chóng chắn trước mặt hai muội muội, Ôn Noãn càng nhanh hơn, thân hình chợt lóe, nhấc chân đá bay cái ghế trở về chỗ cũ, đâm tới chỗ Dương Siêu.

Dương Siêu thay đổi sắc mặt, vội vàng né tránh.

"Tìm chết!" Hắn nhặt một chiếc ghế ném về phía Ôn Noãn!

Ôn Hinh hoảng sợ, thét chói tai: "Cẩn thận!"

Mặc dù thực lực của Ôn Noãn hiện tại không bằng một 1% của kiếp trước, nhưng đối phó với tên giá áo túi cơm này vẫn đủ!

Nàng vươn tay muốn bắt lấy chiếc ghế, đúng lúc này một bóng đen lóe lên, giữa không trung lại có một bàn tay to nhanh chóng chộp lấy một chân chiếc ghế.

Một người đàn ông vạm vỡ với bộ râu rậm che nửa khuôn mặt đặt chiếc ghế đẩu xuống, lạnh giọng nói: "Bắt nạt ba đứa nhỏ thì tính là anh hùng hảo hán gì chứ?"

Dương Siêu phi một tiếng: "Không phải việc của ngươi! Cút ngay!"

"Ta đều thấy, là ngươi cố ý đợi cô nương này đi qua liền đưa chân ra ngáng đường. Số bạc này là ngươi nên ngươi đền! Chưởng quầy, ông nói đúng không?"

Khách trong tửu lầu vốn dĩ đang xem náo nhiệt, thấy đột nhiên đánh nhau rồi, sợ tới mức trốn sang một bên tiếp tục xem náo nhiệt.

Chưởng quầy bị cảnh đánh nhau thì suýt nữa bị làm cho sợ chết khiếp, tại sao lại biến thành đánh nhau rồi?

Ông ta nhất thời không biết nói như thế nào, việc này là Tiểu Chu thị bảo ông ta cố ý tính kế Ôn Hinh, mục đích là giữ nàng ta ở lại tửu lầu tiếp tục rửa chén.

Hiện tại thế mà lại có người đứng ra làm chứng.

Ông ta nhìn về một hướng nào đó trên lầu hai, muốn xem Tiểu Chu thị có chỉ thị gì không.

Tiểu Chu thị cùng Ôn Gia Phú đứng ở lầu hai âm thầm nhìn tất cả mọi chuyện này thì cũng hoảng sợ, sao lại đánh nhau rồi?

Nếu như tửu lầu bị đập phá thì mất nhiều hơn được.

Nếu làm ra mạng người thì còn thảm hại hơn! Sau này sẽ không có người dám tới ăn cơm nữa.

Bọn họ vội vã xuống lầu.

Ôn Noãn nhìn theo ánh mắt chưởng quầy về phía lầu hai, phát hiện Ôn Gia Phú cùng Tiểu Chu thị.

Trưởng tử đại phòng, đứa con trai có tiền đồ nhất của ông Ôn, là tấm gương của toàn bộ thôn!

Nàng nhướng mày: Nhị tỷ rửa chén xong hôm nay là có thể về nhà, hiện tại lại bị người vướng chân làm vỡ chén nên phải đền tiền. Không có bạc đền liền phải tiếp tục ở lại tửu lầu rửa chén? Việc này nói là trùng hợp thì đánh chết nàng cũng không tin!

Dương Siêu nhìn người đàn ông râu xồm, tức giận nói: "Vừa rồi là ngươi ném cái ly đúng không? Con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta vướng chân? Ngươi là ai, ngươi có biết ta là ai không?"

"Hai con mắt, ngươi không xứng biết ta là ai! Ta không cần biết ngươi là ai! Ta chỉ là không quen nhìn ngươi ỷ mạnh hiếp yếu mà thôi! Ngươi có đền bạc hay không?"

Lâm Đình Hiên tiện tay cầm lấy một cây đũa, búng nhẹ nhàng một đầu, chiếc đũa bị đứt thành từng đoạn chỉnh tề.

"..."

Thấy vậy, da đầu Dương Siêu có chút tê dại, mạnh miệng nói: "Ngươi nhìn lầm rồi, ông đây không đền!"

Lâm Đình Hiên vỗ nhẹ chiếc đũa trên bàn, cái bàn trong nháy mắt trở thành một đống gỗ vụn.

"Ngươi nói, ta có nhìn lầm hay không?"

Dương Siêu: "..."

Hắn nuốt nước miếng, da đầu căng thẳng: "Không."

Lâm Đình Hiên vỗ bụi trong lòng bàn tay: "Một khi đã như vậy, vậy đền tiền đi."

Dương Siêu lúc này mới nhận ra mình nói cái gì: "... Không phải, ta..."

"Hả? Ngươi không đền sao?" Lâm Đình Hiên lại nhìn về phía hắn, rồi nhìn thoáng qua tay mình.

Dương Siêu cứng lại: "... Đền."

Lâm Đình Hiên nói với chưởng quầy cùng Lâm Trung nói: "Nghe thấy không? Hắn đền."

Hai người: "..."

Kịch bản không phải diễn như vậy nha!

Hai mắt Ôn Hinh nhìn thúc thúc râu xồm sáng ngời, khom lưng nói: "Cảm ơn ân nhân đã ra tay giúp đỡ."

Ôn Noãn và Ôn Thuần cũng nói lời cảm ơn: "Cảm ơn ân nhân ra tay giúp đỡ."

Tiểu Chu thị lúc này đi tới, nhìn thấy gỗ vụn rơi đầy đất, thái dương nhảy nhảy, đây là một đám bàn mới, một cái bàn đáng giá trăm văn tiền đấy!

Ôn Gia Phú nhìn cửa hàng lộn xộn, cảm thấy đau đầu vì thiệt lớn.

Tiểu Chu thị cố nén đau đớn trong lòng, mỉm cười nói: "Làm sao vậy? Sao lại đánh nhau rồi, đã xảy ra chuyện gì? Thuần nhi, Noãn nhi cũng ở đây sao?"

Chưởng quầy thấy hai người tới, trong lòng vui vẻ nhanh chóng nói ra mọi chuyện.

Lâm Trung nhân cơ hội tiếp lời: "Vậy bây giờ ai sẽ trả cho tôi năm mươi lượng? Cái chén kia là tác phẩm đầu tay của đại sư Trình Ân, đại sư Trình Ân hiện tại đã rửa tay gác kiếm, hơn nữa bộ đồ ăn này rất có giá trị sưu tầm, năm mươi lượng không được thiếu một văn!"

Chu thị nghe vậy cười xua tay: "Thì ra là chuyện nhỏ như vậy, đều là lỗi của tôi, là tôi kêu Hinh nhi đưa chén lại đây, không ngờ con bé lại không cẩn thận như vậy. Người tới là khách, khách hàng là trên hết! Tôi là đại bá nương của Hinh nhi, tôi sẽ đền số tiền này. Không có việc gì, mọi người đều tan đi!"

Nếu như tính kế thất bại, tất nhiên cũng phải vì chính mình đòi lại một thanh danh tốt.

Cũng để mấy tiện loại này biết bọn họ thiếu bà ta một ân tình.

Sau sự việc này, bà ta sẽ làm người tung tin, cố tình thổi bùng ngọn lửa, nói rằng bà ta đã bồi thường thay cho Ôn Ninh năm mươi lượng bạc, nhưng người tứ phòng không làm gì cả, mọi người đều sẽ cảm thấy bọn người tứ phòng là sói mắt trắng.

Thanh danh cứ như vậy bị hủy hoại!

Dám hại con gái của bà ta mất mặt, bà ta liền phải làm cho bọn họ bị mất thanh danh.

Về sau đám tiện nhân này tìm nhà chồng, bà ta cũng không ngại lại lấy việc này dẫm lên dưới chân, xem người trong sạch nào dám cưới bọn chúng nữa, trong mắt Tiểu Chu thị hiện lên độc ác.

Đến nỗi đền bạc? Đó là một cái chén bà ta mua ở tiệm tạp hóa, chỉ tốn hơn một trăm văn, làm vỡ một cái cũng không tiếc!

Trong lòng Ôn Noãn hừ lạnh: Tiểu Chu thị thật thông minh, biết tính kế thất bại, còn có thể nhân cơ hội vớt thanh danh cho mình.

Ôn Noãn kiếp trước vừa niên thiếu đã thành cô nhi, nàng và đại ca kế thừa di sản khổng lồ, loại người nào chưa thấy qua?

Trong những ngày đen tối của sự cô lập và bất lực, không có sự bảo vệ của cha mẹ trưởng bối, ngươi lừa ta gạt, thương trường trở thành trò chơi ăn người không phun xương cốt và quyền lực đấu tranh, bọn họ đã luyện ra một thân bản lĩnh.

Xem mặt đoán ý chính là một trong số đó.

Sắc mặt này của Tiểu Chu thị nhất định đang tính kế gì đó?

Cho dù đoán không được thì Ôn Noãn cũng không thèm để ý. Lấy lại công đạo cho Ôn Hinh trong một năm qua trước lại nói!

Ai có thể ngờ được sẽ có người lấy thanh danh tính kế đến việc hôn nhân tương lai?

Chưởng quầy lúc này mới lớn tiếng nói: "Ngươi gặp được đại bá nương tốt như vậy thật là có phúc khí lớn! Năm mươi lượng bạc nói đền thay cho các ngươi liền đền."

Tiểu Chu thị từ ái nhìn Ôn Hinh, xoa đầu nàng cười nói: "Đều là người một nhà, ta yêu thương Hinh nhi như con gái của mình!"

Lâm Trung nghe xong không khỏi nói với Ôn Hinh: "Nha đầu này thật là tu luyện mấy đời mới có thể có được một vị đại bá nương tốt như vậy, bằng không bán ngươi đều không đủ bạc đền cho ta."

Chưởng quầy cùng Lâm Trung ở bên cạnh ngươi một lời ta một câu khen ngợi Tiểu Chu thị là một vị bá nương tốt.

Ôn Noãn mỉm cười, vẻ mặt cảm kích nói: "Đại bá nương, cảm ơn đại bá nương xem nhị tỷ như con mình! Nhưng mà, vừa rồi người này đã đồng ý đền, việc này vốn không phải Ôn Hinh sai, cho nên đại bá nương không cần đền thay cho Ôn Hinh."

Ôn Noãn chỉ vào Dương Siêu.

Nụ cười trên mặt Tiểu Chu thị cứng đờ, ôn thần chết tiệt này phản ứng thật mau!

Bà ta vừa rồi cố ý nghe nhìn lẫn lộn, hơn nữa cố ý nói khách hàng là nhất, không cần khách đền, mục đích là muốn đẩy trách nhiệm lên người Ôn Hinh, hiện tại lại bị nàng ta vạch trần.

Ôn Noãn không định dễ dàng buông tha bà ta, Ôn Hinh ở chỗ này rửa chén một năm chỉ vì trả hai mươi văn kia!

Có chuyện ngày hôm nay, nàng khẳng định trước kia Ôn Hinh nhất định bị Tiểu Chu thị tính kế!

Mới có thể từ rửa chén một tháng trả hai mươi văn biến thành rửa chén một năm.

Thiếu nợ Ôn Hinh, nàng muốn bà ta trả lại cả vốn lẫn lời.

Ôn Noãn cười lớn hơn, cười như không cười nhìn Tiểu Chu thị: "Tuy nói khách hàng là trên hết. Nhưng đại bá nương cũng không cần phải đền!"

Tiểu Chu thị mi mắt nhảy nhảy, sinh ra một loại dự cảm không tốt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play