5.
Tài xế dừng xe trước cửa nhà tôi, thắng xe nhẹ nhàng không một tiếng động.
Tôi tháo dây an toàn, cầm lấy túi xách, chuẩn bị xuống xe thì giọng của Lục Thường Thanh bất chợt vang lên.
"Sầm Uyển."
Tôi quay lại: "Hửm?"
Lục Thường Thanh không nhìn tôi, nét mặt khó đoán: "Chu Thừa Diễn không phải người tốt, tôi khuyên cô nên tránh xa anh ta ra."
Tôi khựng lại, không ngờ anh ta lại chủ động nói ra điều này.
"Tại sao?" - Tôi hỏi.
Lục Thường Thanh nhìn ra ngoài cửa sổ: "Cái này cô không cần biết."
"Ý tôi là…Tại sao anh không gọi tôi là chị dâu, giống như những người khác?"
Lời vừa dứt, nét mặt Lục Thường Thanh lập tức sa sầm, anh ta nhanh chóng đẩy tôi ra khỏi xe.
Cửa vừa đóng sập, tài xế liền đạp ga, chiếc xe lao vút đi, mất hút trong màn đêm.
Đúng là vẫn còn trẻ con.
Tôi không rõ vì sao Lục Thường Thanh lại trở thành một phần trong nhóm bạn của Chu Thừa Diễn.
Bởi vì tính cách của anh ta, hoàn toàn không hợp với người như Chu Thừa Diễn chút nào.
Chu Thừa Diễn từ nhỏ đã rất thực dụng, anh ta luôn thích nghe những lời nịnh hót, vì vậy xung quanh mới có những kẻ bạn bè chẳng ra gì.
Lục Thường Thanh thì rõ ràng không phải là kiểu người sẽ nói những lời đó, vậy mà Chu Thừa Diễn lại để anh ta ở lại cho đến tận bây giờ.
Nhìn vậy thì, có vẻ anh ta cũng không phải là một người đơn giản.
"Rừm rừm…"
Điện thoại rung lên hai lần, tôi mở ra.
Là một tin nhắn từ số lạ, trong thông báo có một bức ảnh.
Một bức ảnh Chu Thừa Diễn và Diêu Mạt đang hôn nhau.
6.
Cha của Chu Thừa Diễn là một phú ông mới nổi.
Vài năm trước, sản phẩm mà chú Chu phát triển bỗng chốc nổi tiếng, khiến công ty thu lợi không ngừng, ngay cả lợi nhuận cũng được tính theo từng giây.
Cha mẹ tôi, vì tham gia vào việc phát triển sản phẩm, cũng có được một phần lợi ích.
Cuộc sống của chúng tôi cải thiện rõ rệt.
Nhưng không ai biết được, năm đó khó khăn nhất chính là khi Chu Thừa Diễn bỏ học để làm thêm, chỉ vì muốn tôi có cái ăn.
Việc trưởng thành không phải chỉ là một quá trình về mặt thể chất.
Càng lớn, tôi càng hiểu rõ hơn, càng nhận thức được một điều: không phải tất cả cha mẹ đều yêu thương con cái mình.
Tôi buộc phải chấp nhận, và cũng phải thừa nhận rằng đó chính là sự thật.
Những năm tháng trung học của tôi, ngoài ngôi nhà vắng lạnh, chỉ có những bộ quần áo giặt đến bạc màu, những đôi giày vải đã rách rồi lại vá, và những bài tập không bao giờ dứt.
Tôi thậm chí còn không có cách nào liên lạc với họ.
Cho đến năm cuối cấp ba, cha mẹ tôi hiếm hoi quay về nhà một lần.
Họ mang về một cậu bé và nói với tôi đó là em trai tôi.
Cậu bé ấy không nhỏ hơn tôi là bao, trông giống như học sinh cấp hai.
Nhưng cậu ta lại ăn mặc toàn đồ thời thượng.
Cậu ấy nhìn tôi với vẻ khinh miệt, mặt đầy vẻ chán ghét, rồi nói với người phụ nữ bên cạnh: "Khi nào chúng ta rời đi vậy? Nơi này thật tồi tàn."
Người phụ nữ lúng túng nhìn tôi rồi kéo cậu bé vào phía sau mình: "Uyển Uyển à, gần đây tiền có đủ tiêu không? Ba mẹ sẽ cho con chút tiền, sau đó chúng ta đi làm nhé."
Tôi không nói gì, cơ thể tôi như rơi xuống một hố băng.
Cha tôi lấy vài tờ tiền đỏ, đặt lên bàn: "Dùng tiết kiệm nhé. Học hết trung học rồi đừng học nữa, ra ngoài kiếm tiền đi, chúng ta không có sức để lo cho con học đại học."
Tôi cúi đầu, trong lòng sóng gió dâng trào cuồn cuộn. Không biết từ lúc nào, tôi đã dần buông bỏ kỳ vọng vào cha mẹ mình.
Họ đối với tôi giờ đây giống như những người xa lạ.
Trước đây, tôi luôn tự an ủi mình, cha mẹ tôi đang kiếm tiền, họ làm việc để tôi có cuộc sống tốt hơn, chỉ cần tôi học giỏi, mọi thứ sẽ thay đổi.
Nhưng sự thật đã tát mạnh vào mặt tôi.
Tôi không thể tin nổi, có cha mẹ nào lại bỏ mặc con cái suốt ba bốn năm, không một lần ghé thăm, thậm chí cũng chẳng gọi một cuộc điện thoại hỏi thăm.
Sau này, tôi mới hiểu ra, họ chỉ đơn giản là không yêu tôi mà thôi.
Trong những năm tháng họ rời đi, tôi đã lén lút cầu xin chủ quán cho tôi làm việc rửa bát trong nhà bếp, tìm kiếm cơ hội kiếm tiền để sống sót.
Và suốt thời gian dài đó, người duy nhất bên cạnh tôi là Chu Thừa Diễn.
Anh ta khác tôi, là con một trong gia đình. Mặc dù cha mẹ bận rộn và đôi khi phải rời xa nhưng họ luôn cố gắng hết sức để mang đến cho anh ta một cuộc sống tốt nhất.
Nhưng anh ta luôn là người đầu tiên nghĩ đến tôi, ý nghĩa của Chu Thừa Diễn đối với tôi đã không còn như trước nữa.
Có thể là tình yêu, có thể là sự phụ thuộc.
Dù là kiểu gì đi nữa thì anh ta vẫn là một người đặc biệt trong cuộc sống của tôi.
Nhưng chính vào năm đó, gia đình Chu Thừa Diễn đã gặp biến cố.
Cha anh ta đã ngoại tình, bị bắt quả tang trong khi đang ở trên giường.
Mẹ anh ta quyết định rời đi một cách dứt khoát.
Không biết là ai đã lan truyền chuyện này trong lớp, nhưng ngay lập tức, Chu Thừa Diễn trở thành "kẻ lập dị" trong mắt mọi người.
Nhưng anh ta là người rất kiêu ngạo, mọi ánh nhìn kỳ là và lời bàn tán sau lưng anh chỉ khiến Chu Thừa Diễn càng trở nên khép kín tự cô lập bản thân mình hơn.
Tôi chỉ biết thành tích của anh ta ngày càng kém đi, nhưng không biết từ lúc nào anh ấy đã bỏ học.
Thậm chí tôi không biết rằng, kể từ khi cha mẹ anh ấy ly hôn, anh ta cũng không còn tiền sinh hoạt.
Nhưng anh ta vẫn có thể tạo ra những bất ngờ cho tôi mỗi lúc mỗi nơi. Tôi vẫn ngây thơ nghĩ rằng, có lẽ Chu Thừa Diễn chính là người mạnh mẽ như vậy.
Tôi đã sai.
Sai rất nhiều.
Chu Thừa Diễn có thể làm được những điều đó là vì anh ta luôn tận dụng thời gian bỏ học để đi làm thêm.
Tôi đã bỏ qua sự mệt mỏi trên khuôn mặt anh ta, những vết thương trên tay và những vết bẩn trên quà tặng.
Tôi đã lầm tưởng đó là dấu hiệu của sự chăm chỉ học tập.
Dù giờ đây Chu Thừa Diễn là người như thế nào, ít nhất những điều anh ta đối xử tốt với tôi không phải là giả dối.
Tôi không còn hiểu rõ nữa.
Liệu tình cảm tôi dành cho anh ta, có phải là sự thúc đẩy của hooc-môn, hay là sự bù đắp đầy hối lỗi?