1.
Trong quán bar, âm thanh ồn ào, ánh đèn chớp tắt rực rỡ.
Uống được vài ly rượu, tôi đã có chút mơ màng.
Nhìn thấy lại có người chuẩn bị nâng ly chúc rượu, tôi nhanh tay đưa lên xoa nhẹ huyệt thái dương.
Khẽ khép mắt, hàng mày hơi nhíu lại, đến khi mở mắt ra, gương mặt tôi đã mang theo vài phần yếu ớt đáng thương.
"Xin lỗi nhé, tôi vào nhà vệ sinh một chút."
Cũng chẳng phải yêu cầu quá đáng gì, người kia chỉ tiếc nuối lắc đầu, không nói thêm gì nữa.
Tôi cầm túi, bước vào nhà vệ sinh.
Cánh cửa nặng nề đóng lại, ngay lập tức ngăn cách tôi với sự ồn ào bên ngoài. Tôi hít sâu một hơi, nhìn bản thân trong gương với bộ dạng có phần nhếch nhác.
Hôm nay là tròn một tháng tôi và Chu Thừa Diễn quen nhau.
Vốn dĩ tôi chỉ muốn hai người cùng nhau ăn một bữa cơm, đi dạo trên phố, tận hưởng thế giới của riêng mình.
Nhưng Chu Thừa Diễn lại nói, đã bên nhau lâu như vậy cũng nên giới thiệu tôi với hội anh em của anh ta một chút.
Lâu ư?
Nghĩ lại cũng buồn cười, đối với Chu Thừa Diễn mà nói, đây đúng là mối quan hệ dài nhất của anh ta.
Tôi luôn biết rõ, Chu Thừa Diễn là một người thích chơi bời.
Từ nhỏ anh ta đã luôn như vậy, nhưng dù thế nào đi nữa, tôi vẫn không thể ngăn mình thích anh ta.
Vậy nên, dù anh ta thay đổi hết cô gái này đến cô gái khác, tôi vẫn kiên trì đứng bên cạnh anh ta.
Là bạn cũng được, là em gái cũng chẳng sao.
Mọi người đều hỏi tôi đã có lợi thế gần gũi như vậy, tại sao rõ ràng thích anh ta mà lại không nói ra?
Tôi chỉ cười nhẹ, lắc đầu, không trả lời.
Bề ngoài Chu Thừa Diễn trông vô hại, nhưng thực ra lòng dạ còn lạnh lùng hơn bất cứ ai.
Nhưng điều tôi không ngờ nhất chính là Chu Thừa Diễn lại chủ động tỏ tình với tôi.
Khoảnh khắc đó, đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng.
Từ chối anh ta, hầu như không một chút do dự, tôi đùa cợt muốn lướt qua chuyện này.
Không chịu nổi sự theo đuổi dai dẳng của Chu Thừa Diễn vì vậy tôi đã đồng ý rồi.
Suốt một tháng qua, chúng tôi ở bên nhau mà lòng chẳng thật sự gần nhau. Nhưng tôi luôn tự nhủ, những khoảnh khắc ấy chỉ là ảo giác của riêng tôi mà thôi.
Chỉ là, sau mỗi lần thất vọng, tôi đều tự hỏi bản thân: “Sầm Uyển, đây chẳng phải là điều mà mày luôn mong muốn sao?”
Ngay cả lúc này cũng vậy, tôi cũng không chắc chắn nữa.
Những giọt nước trên mặt theo gò má trượt xuống cằm, cuối cùng rơi vào bồn rửa, tan biến theo dòng nước chảy.
Tôi lấy khăn giấy từ trong túi, lau khô vệt nước trên mặt, rồi khẽ thở dài.
Lỡ đâu… anh ta chỉ vô tình thôi thì sao?
Dặm lại lớp trang điểm trước gương, tôi mím môi, chuẩn bị quay trở lại.
Nhưng khi tay vừa đặt lên tay nắm cửa, nhẹ nhàng dùng lực, tôi lại khựng lại.
Bên ngoài không còn ồn ào như lúc trước, trái lại, không gian yên tĩnh đến lạ thường.
Bỗng một giọng nam bất chợt vang lên, rơi thẳng vào tai tôi.
"Anh Diễn, không phải anh thích Diêu Mạt sao?"
Tim tôi chợt trùng xuống, vô thức siết chặt tay nắm cửa. Lý trí bảo tôi đừng nghe tiếp, nhưng cơ thể lại không thể nhúc nhích.
"Ừ, Mạt Mạt sắp ra nước ngoài du học rồi. Tìm đại một người chơi đùa thôi, sao thế? Cậu thực sự xem Sầm Uyển là chị dâu à?"
Trái tim vốn đang treo lơ lửng, cuối cùng cũng hoàn toàn rơi xuống vực sâu.
Xét cho cùng, tôi hiểu quá rõ con người Chu Thừa Diễn.
Bởi vì ngay từ đầu, tôi đã biết anh ta không thể nào thích tôi.
Thì ra, cảm giác khi nghe chính miệng Chu Thừa Diễn nói ra sự thật… là như thế này sao?
Tôi bật cười tự giễu, khẽ ngẩng đầu lên qua khe cửa.
Nhưng ngay khoảnh khắc đó tôi lại chạm phải một ánh mắt khác, anh ta cũng đang nhìn tôi.
2.
Quay lại chỗ ngồi.
Không khí có chút kỳ lạ, mơ hồ mang theo sự căng thẳng khó nói.
Tôi mỉm cười mở lời: "Sao không bật nhạc tiếp đi?"
Người vừa nãy hỏi Chu Thừa Diễn vội liếc mắt nhìn anh ta, lập tức nịnh nọt bước tới: "Chẳng phải vì chị dâu không có ở đây, nên anh Diễn cũng chẳng còn hứng thú nữa sao?"
Tôi cúi đầu cười nhẹ, vẻ mặt thoáng chút ngại ngùng.
"A Diễn, còn muốn tiếp tục không?"
Tôi dịu dàng đặt tay lên cánh tay Chu Thừa Diễn, ánh mắt mong chờ nhìn anh ta.
Anh ta hé miệng, dường như định nói gì đó, nhưng trước khi phát ra âm thanh, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra từ bên ngoài.
"Anh Diễn, cô Diêu đến rồi."
Cô Diêu?
Tôi khẽ nhíu mày, suy nghĩ một chút là Diêu Mạt đúng không?
Ngay giây tiếp theo, một cô gái mặc váy trắng thướt tha bước vào, dáng vẻ thanh tú nổi bật giữa đám đông.
"Thừa Diễn..."
Cô ấy còn chưa kịp nói hết câu, Chu Thừa Diễn đã bất ngờ kéo tôi vào lòng.
Tôi sững sờ.
Trong khoảnh khắc đó, tôi hiểu ngay ý định của anh ta.
Ha... ha...
Thì ra, so với việc nói dối, Chu Thừa Diễn thậm chí còn không buồn giấu giếm anh ta chỉ là đang lợi dụng tôi mà thôi.
Tôi nhìn Chu Thừa Diễn đầy hàm ý. Nhưng ánh mắt anh ta chưa từng đặt trên người tôi, mà chỉ chăm chăm nhìn Diêu Mặc, giọng điệu xa cách.
"Hôm nay là kỷ niệm một tháng của tôi và Uyển Uyển. Em đến muộn rồi, cứ tùy ý ngồi đi."
Chu Thừa Diễn cố tình gọi tên tôi một cách thân mật, thậm chí còn nhấn mạnh hai chữ "kỷ niệm", như thể ngày hôm nay thực sự có ý nghĩa đặc biệt với anh ta vậy.
Nếu không phải vì cánh tay anh ta ôm tôi chặt đến mức đau nhói, có lẽ tôi thực sự đã tin rằng anh ta đã buông bỏ Diêu Mạt thật rồi.
Những người có mặt ở đây đều là cáo già trong giới này, gặp tình huống thế này, giữ im lặng chính là cách tự bảo vệ tốt nhất.
Lời Chu Thừa Diễn vừa dứt, Diêu Mạt vẫn chưa có động tĩnh gì.
Có lẽ trên đời này, chỉ có cô ta mới dám làm vậy.
Ai cũng biết, Chu Thừa Diễn chưa từng nuông chiều ai, ngoại trừ Diêu Mạt.
Không khí như bị đóng băng.
Thấy vậy, tôi lên tiếng: "Ngồi xuống đi, bọn tôi vẫn đang tiếp tục mà."
Diêu Mạt lướt mắt nhìn tôi, sau đó lại hướng về phía Chu Thừa Diễn.
Lần này, anh ta không còn bao che cho cô ta nữa, mà chỉ thản nhiên gắp một miếng trái cây, đưa đến bên môi tôi.
Động tác của chúng tôi thân mật và tự nhiên, nhưng lại như một nhát d/a/o đâm vào mắt Diêu Mạt.
Cô ta hiểu ý, lặng lẽ bước đến ngồi xuống bên kia của Chu Thừa Diễn.
Âm nhạc vang lên, không khí trong phòng lại sôi động.
Nhưng vì có thêm một người, bữa tiệc vốn vui vẻ bỗng chốc biến thành chiến trường ngầm.
Đám anh em của Chu Thừa Diễn cũng không còn cợt nhả trêu đùa tôi như lúc trước nữa.
Tôi cũng chẳng quan tâm, thoải mái tận hưởng sự yên tĩnh của mình.
Nhấp một ngụm rượu, ánh mắt tôi vô thức dừng lại ở một góc phòng chỗ người đàn ông ấy.
Anh ta cũng là bạn của Chu Thừa Diễn, nhưng lại ít nói hơn hẳn.
Giữa căn phòng ồn ào, mọi người đều hòa theo điệu nhạc, chỉ có anh ta mặc sơ mi trắng, quần tây đen hoàn toàn lạc lõng giữa không gian này.
Có lẽ ánh mắt tôi quá mức trắng trợn, đúng lúc anh ta quay lại, chạm ngay phải ánh nhìn của tôi.
Đôi mắt vốn lạnh nhạt thoáng khựng lại, sau đó như bị bỏng mà vội vàng dời đi.
Tôi giật mình, tầm mắt chậm rãi chuyển về phía Chu Thừa Diễn.
Cô gái mỏng manh bên cạnh anh ta, tự mình cầm ly rượu uống liên tục.
Bề ngoài, Chu Thừa Diễn có vẻ bình thản.
Nhưng nếu nhìn kỹ, bàn tay đặt trên đầu gối của anh ta đã siết chặt đến mức khớp ngón tay trắng bệch.
Diêu Mạt đã say, đôi mắt mơ màng đối diện với tôi, cô ta nâng ly rượu lên, muốn mời tôi một chén.
Tôi vươn tay, định cầm lấy ly rượu trên bàn. Nhưng trước khi kịp chạm vào, bàn tay tôi đã bị ngăn lại.
Chu Thừa Diễn đè lên ly rượu của tôi, giọng điệu nghiêm nghị: "Đừng uống nữa, em đã uống đủ rồi."
Anh ta nhìn tôi khi nói câu này, nhưng tôi biết rõ người mà anh ta thực sự lo lắng, không phải tôi.
Tôi cười nhạt: "Được thôi, không uống nữa."
Diêu Mạt nghe vậy, hốc mắt đỏ lên: "Thừa Diễn, vậy anh uống thay cô ấy đi?"
Chu Thừa Diễn không hề liếc nhìn cô ta một cái, cũng không đáp lời, cứ như thể hoàn toàn không nghe thấy.
Người trong cuộc thì u mê, kẻ ngoài cuộc lại sáng tỏ.
Tôi nhìn mà thấy rõ tất cả, Chu Thừa Diễn không dám nhìn.
Anh ta sợ rằng, chỉ cần nhìn một cái thôi, tất cả những gì anh ta cố gắng diễn suốt một tháng qua sẽ hoàn toàn sụp đổ.
Giọt nước mắt mà Diêu Mạt cố kìm nén cuối cùng cũng rơi xuống.
Cô ta nhìn ly rượu, thì thầm như nói với chính mình: "Chúc hai người hạnh phúc."
Nói xong, cô ta ngửa cổ, uống cạn ly rượu trong tay.
Bữa tiệc kéo dài đến khi kết thúc.
Diêu Mạt đã say không biết gì nữa.
Mọi người chơi đến kiệt sức, ngồi phịch xuống sofa, chỉ chờ Chu Thừa Diễn quyết định rời đi.
Nhưng anh ta vẫn chưa lên tiếng.
"Chúng ta nên về thôi?" - Tôi nhắc nhở.
Chu Thừa Diễn nhìn chằm chằm vào đĩa trái cây trên bàn, không biết đang nghĩ gì, chỉ gật đầu qua loa.
Tôi liếc qua Diêu Mạt, lúc này đang tựa vào sofa, mắt nhắm nghiền, rồi nhẹ nhàng nói: "Diêu Mạt say đến mức này rồi...A Diễn, hay là anh đưa cô ấy về?"
Khoảnh khắc đó, tôi nhìn thấy rõ ràng ánh mắt Chu Thừa Diễn sáng lên.
Anh ta chưa bao giờ nhìn tôi như vậy, ngay cả khi chúng tôi đang là người yêu.
"Vậy còn em?"
Có lẽ do chợt nhớ ra mối quan hệ hiện tại của chúng tôi, anh ta khẽ nhíu mày.
Tôi nhún vai: "Anh có thể nhờ bạn anh đưa em về không?"
Nghe vậy, hàng mày của Chu Thừa Diễn lập tức giãn ra, khóe môi cong lên một nụ cười: "Tất nhiên rồi."
"Trần Phóng!"
Anh ta gọi lớn về phía đám đông.
Người đàn ông lúc nãy còn xu nịnh lập tức chạy đến: "Diễn ca, anh gọi em à?"
Tôi kéo nhẹ ống tay áo Chu Thừa Diễn: "Có thể đổi người khác không?"
Anh ta cúi mắt xuống nhìn tôi, giọng có phần thiếu kiên nhẫn: "Em muốn ai đưa về?"
Tôi giơ tay, chỉ về phía góc phòng.
Chu Thừa Diễn thở phào nhẹ nhõm: "Em quen cậu ta à?"
Tôi lắc đầu: "Chỉ là, trong phòng này... chỉ có anh ấy chưa uống rượu."
Chu Thừa Diễn sững lại, ánh mắt nhìn tôi đầy ẩn ý.
Đúng lúc này, Diêu Mạt khẽ rên lên một tiếng, vẻ mặt nhăn nhó vì khó chịu.
Chu Thừa Diễn lập tức lấy lại tinh thần, quay đầu về phía góc phòng, cất giọng: "Lục Thường Thanh, giúp tôi một việc được không?"