Trong màn hình, hai má cô ta hõm xuống, mặt mũi trắng bệch, hai ngọn lửa trên đầu vai đã yếu đi rất nhiều. Xem ra con gái cô ta đã lớn hơn hôm qua một ít, nó đứng lù lù sau lưng An Lệ Na, răng nanh nhọn hoắc nhô ra ngoài miệng, hai mắt đỏ bừng.

[Mẹ... Ăn đi... Mẹ...]

Rốt cuộc An Lệ Na đã làm gì thế?! Chỉ qua một buổi tối mà Kuman Thong này đã ngưng tụ thành linh hồn trẻ con rồi!

[Từ giờ trở đi, nếu muốn sống nữa thì phải nghe theo lời tôi!]

Tôi hoảng hốt, mình phải nhanh chóng xử lý nó mới được.

[Bắt đầu từ bây giờ, cô không được liên lạc với người kia, không được đến gần tấm gương nào, đừng nhìn vào gương. Nếu được thì hãy tìm người đàn ông cường tráng nào đó, rồi cùng đến đạo quán gần nhất đi!]

Qua mười hai giờ đêm nay chính là tiết Trung Nguyên. Cửa địa ngục mở ra, âm khí sẽ tràn lên, nếu khiến Kuman Thong sinh ra trí tuệ thì tối nay An Lệ Na phải chết!

[Nhớ đấy, không được nhìn vào gương, đã hiểu chưa?!]

An Lệ Na đã sớm sợ mất vía, tôi bảo cô ấy gửi tin nhắn riêng báo địa chỉ nhà và phải giữ liên lạc với tôi.

[Gì vậy, sao An Lệ Na lại ra nông nỗi này!]

[Mấy bà ơi, tui hơi sợ, trông cô ta kìa... Hình như nuôi Kuman Thong rồi bị cắn trả hay sao đó.]

[Chủ kênh đừng offline mà, chúng tôi còn muốn xem nữa!]

[Cộng một! Đến lúc đó có thể livestream không chủ kênh ơi?]

[Chủ kênh ơi, anh đừng đi mà.]

Tôi vờ như không thấy mấy bình luận giữ mình lại, offline rồi xem địa chỉ nhà An Lệ Na, ơ kìa, ấy thế mà cô ta lại ở ngay thành phố này.

Đến khi tôi chạy đến thì trong nhà lại không có người. Nhưng trong phòng vẫn còn chứa nhiều âm khí lắm, tôi thấy có một luồng khí đen đang từ cửa phòng lan ra ngoài.

Tôi chợt nhận được tin nhắn từ cô ta.

[Vương Bất Nhị, mười một giờ đêm nay, gặp nhau dưới cầu Quá Long.]

Toi rồi! Tôi đã đến chậm một bước, An Lệ Na đã bị mang đi! Dù ngốc đến mấy tôi cũng đoán được rằng đám người phía sau cô ta đang nhằm vào mình. Thầy tôi bảo tôi có kiếp số, chắc là bọn họ rồi.

Tôi sắp xếp đồ đạc, lấy một mảnh ngọc bội đính ước mà tôi đã cất giữ bấy lâu nay ra và đeo lên cổ.

"Vợ ơi, nếu có chuyện gì xảy ra, mong em xuất hiện giúp anh với nhé."

Tôi hôn lên ngọc bội, bên tai chợt vang lên một tiếng cười dịu dàng nhưng rất mơ hồ, tựa như phát ra từ cõi xa xăm. Em ấy đang cười à? Tôi đỏ mặt, tiếng cười nghe hay ghê.

Tối hôm đó, tôi chuẩn bị đồ đạc rồi đi đến cầu Quá Long. Từ xưa đến nay, mấy chiếc cầu gần nước, hay hang động đều là [cửa] kết nối hai giới âm dương vào tiết Trung Nguyên.

Đối phương chọn nơi này làm điểm hẹn, chắc là muốn chọn lúc cửa địa ngục mở ra để tôi không tài nào chống đỡ được à? Mục đích làm thế để làm gì nhỉ, tôi nghĩ mãi mà không hiểu.

Đến nơi, tôi thấy có một người đàn ông trung niên nho nhã đang đứng bên cạnh An Lệ Na. Chẳng hiểu sao tôi lại cảm thấy nụ cười của ông ta có chút gian tà: "Lâu rồi không gặp, Vương Bất Nhị, mày còn nhớ tao không?"
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play