Một lúc sau, Từ Miễn cuối cùng cũng nhận được tin nhắn phản hồi từ Cố Thường Ngu.
【 Cố Thường Ngu 】: Lần này tôi đồng ý với anh, nhưng sẽ không có lần sau.
Phản ứng này hoàn toàn nằm trong dự liệu của Từ Miễn.
Cho dù cậu có trăm ngàn lần không muốn thì sao chứ? Hiện tại, người nắm thế chủ động vẫn là hắn.
Cố Thường Ngu căn bản không có lựa chọn nào khác ngoài việc đồng ý, bởi vậy, câu "Không có lần sau" kia nghe có vẻ đầy cứng rắn, nhưng trong tình thế chênh lệch quá rõ ràng này, lại trông thật buồn cười.
Như một con mồi nhỏ bé đang vùng vẫy bất lực trong lưới nhện, mà kẻ đi săn thì lại tận hưởng khoảnh khắc này với niềm vui ác ý.
Từ Miễn thong thả gõ vài chữ vào khung tin nhắn:
【 Từ Miễn 】: Hợp tác vui vẻ.
Một tay hắn nhấn gửi, tay còn lại cầm ly rượu vang, tư thái ung dung.
Nhưng rượu còn chưa kịp uống, động tác chạm vào vết thương trên môi làm hắn đau điếng, sắc mặt nhăn nhúm.
Vẻ mặt thư thái ban nãy lập tức biến mất không còn dấu vết.
Hắn nghiến răng, tức tối chạm vào vết thương còn âm ỉ đau.
Mẹ kiếp, nếu để hắn biết ai đã đánh hắn, lại còn nhằm thẳng vào mặt mà xuống tay, nhất định sẽ không để yên!
Phòng của Cố Thường Ngu sớm đã tắt đèn.
Ngay khi tin nhắn cuối cùng được gửi đi, màn hình điện thoại phát ra ánh sáng lạnh lẽo, phản chiếu lên gương mặt cậu, tạo thành một vẻ sắc lạnh khó diễn tả.
Hệ thống nhìn biểu cảm của Từ Miễn qua màn hình cũng phải lặng lẽ lau mồ hôi, cảm thấy bản thân cùng là "người bị hại" nên sinh ra chút đồng cảm.
Đáng thương cho Từ Miễn, còn chưa biết được con người thật sự của cái tên đại ma vương này đâu.
Đang lúc hệ thống thầm cảm thán, giọng nói của Cố Thường Ngu bỗng vang lên, chậm rãi kéo dài: “Hệ thống.”
Trong phòng tối đen như mực, chỉ còn lại chút ánh sáng le lói từ màn hình điện thoại.
Hệ thống lập tức cảnh giác, giọng điệu có chút hoang mang: "... Gì?"
Ngay sau đó, ánh sáng từ điện thoại bỗng bừng lên, chiếu vào cằm Cố Thường Ngu, khiến gương mặt cậu hiện lên trắng bệch, sáng tối đan xen.
Trước khi hệ thống kịp hét lên, Cố Thường Ngu đã nở một nụ cười đầy ẩn ý, hàng răng ngay ngắn trông lành lạnh đến lạ.
Cậu hỏi: “Muốn chơi Rừng rậm Băng Hỏa Nhân không?”
Hệ thống: "..."
Hệ thống: "Chỉ có trẻ con mới chơi mấy trò này!"
Cuối cùng, hệ thống vẫn bị Cố Thường Ngu kéo vào, cả hai suốt đêm chinh chiến trong game.
Sáng hôm sau, Cố Thường Ngu thất thểu ra khỏi phòng, lê bước đến bàn ăn sáng.
Hệ thống trong đầu vẫn đang phàn nàn không ngừng: “Trò chơi này thiết kế có vấn đề, tôi chơi nhân vật lửa cực kỳ khó, đây không phải lỗi của tôi!”
Cố Thường Ngu lười biếng đáp: “Chơi kém thì luyện nhiều vào.”
Có lẽ do thức đêm quá mức, khi Cố Thường Ngu bước đến bàn ăn và ngồi xuống, sắc mặt cậu trắng bệch, quầng thâm dưới mắt rõ rệt đến mức ai cũng có thể nhìn ra.
Người hầu lo lắng hỏi: “Nhị thiếu gia, hôm qua cậu không ngủ ngon à? Có chuyện gì sao?”
Cố Thường Phong cũng nhìn qua, ánh mắt dừng lại trên gương mặt mệt mỏi của em trai. Nhưng Cố Thường Ngu lại cố tình tránh né ánh mắt anh.
“Chỉ là hơi mất ngủ.”
Cậu qua loa đáp một câu, rồi vùi đầu vào bữa sáng. Nhưng nhìn bộ dạng uể oải này, ai cũng biết rằng chuyện không đơn giản chỉ là “hơi mất ngủ.”
Bàn ăn rơi vào một khoảng lặng khó tả, chỉ còn tiếng dao nĩa chạm vào đĩa thức ăn.
Bất ngờ, Cố Thường Ngu lên tiếng: “Tôi không muốn ăn sandwich, tôi muốn ăn tôm hùm.”
Hệ thống lập tức phản đối: “Cậu có chút tự giác của phản diện không đấy? Làm nhiều chuyện xấu như vậy mà còn đòi ăn tôm hùm?”
Cố Thường Ngu liếm môi, chậm rãi nói: “Tôm hùm hấp, thịt vừa mềm vừa dai, cắn một miếng đầy cả miệng, mùi vị thơm lừng…”
Chậc chậc chậc—
Hệ thống: “…”
Nó thật sự tức đến nghẹn lời.
Hệ thống nuốt nước miếng: “Thật sự ngon đến vậy sao?”
Cố Thường Ngu kinh ngạc: “Ngươi chưa từng ăn à?”
Hệ thống hơi ngượng ngùng: “Vẫn chưa... Đây là lần đầu tiên ta thực hiện nhiệm vụ mà.”
Lần đầu tiên ra trận đã bắt được tội phạm truy nã, không hổ danh là hệ thống tân binh xuất sắc, niềm tự hào của giới hệ thống!
Cố Thường Ngu im lặng vài giây, rồi bình luận: “… Bảo sao ngốc như vậy.”
Ở trong đầu, cậu và hệ thống đấu võ mồm không ngừng, còn trong mắt những người xung quanh, Cố Thường Ngu trông như đang thất thần, ăn uống không ngon miệng.
Cố Thường Phong nhìn em trai hồi lâu, cuối cùng thở dài, đẩy một chiếc hộp nhung màu lam đến trước mặt cậu.
Ánh mắt Cố Thường Ngu rơi vào chiếc hộp.
Khi mở ra, bên trong là một chiếc khuy áo bằng ngọc bích, viên ngọc to cỡ quả trứng chim bồ câu, dưới ánh đèn phản chiếu ánh sáng xanh thẳm, trong suốt và sang trọng đến mức khiến người ta không thể rời mắt.
Giọng nói trầm ổn của Cố Thường Phong vang lên: “Quà sinh nhật của em.”
Ánh sáng từ viên ngọc bích gần như hút trọn ánh nhìn của Cố Thường Ngu.
Đôi mắt cậu đột nhiên sáng rực, vô thức nắm chặt chiếc khuy áo trong tay, mặc kệ viên đá quý cứng rắn đâm vào lòng bàn tay đến mức ửng đỏ.
“Anh… Ý anh là tình cảm giữa chúng ta cũng kiên cố như viên ngọc này, không gì phá nổi sao?”
“Đương nhiên.” Cố Thường Phong gật đầu.
Ngày đó, khi nhận được tin bố cùng người phụ nữ kia qua đời, Cố Thường Phong đã ôm chặt đứa em trai nhỏ bé đang khóc nức nở, thề rằng mình sẽ bảo vệ cậu suốt đời.
Dù chỉ còn lại hai người bọn họ, anh cũng sẽ mãi mãi ở bên em trai mình.
Giữa họ chưa từng có bí mật, cũng không cần phải giấu giếm điều gì. Anh yêu em trai mình, và sẽ luôn như vậy.
Nhưng dạo gần đây, Cố Thường Ngu lại trở nên khác lạ.
Giống như trở về cái đêm mất cha mẹ, cậu bất an, lo sợ, liên tục kiểm chứng xem tình cảm giữa hai người có thực sự không thể phá vỡ hay không.
Cố Thường Phong vẫn luôn bao bọc em trai, nhưng không có nghĩa là anh sẽ để cậu muốn làm gì thì làm.
Nhìn Cố Thường Ngu, ánh mắt anh trầm xuống. Đôi mắt cậu không mang chút tàn nhẫn nào của người nhà họ Cố, chỉ có sự đơn thuần và yếu ớt đến mức khiến người ta muốn bảo vệ.
Anh gõ nhẹ lên mặt bàn, như một dấu hiệu phê chuẩn quyết định nào đó.
Xem ra, anh cần phải hành động.
Cố Thường Ngu xoay xoay chiếc khuy áo trong tay, lẩm bẩm: “Bán viên ngọc này chắc cũng đổi được kha khá tiền.”
Hệ thống hoảng hốt: “Khoan đã! Lúc nãy không phải còn nói tình cảm vững chắc như đá quý sao? Mới đó đã định đem món quà chứa đựng tình cảm của nhân vật chính đi bán rồi? Ngươi không thấy cắn rứt lương tâm à?!”
Hệ thống đau lòng: “Tội nghiệp nhân vật chính, rốt cuộc đã bị tên tội phạm xảo trá này lừa bao lâu rồi chứ? Ôi ôi, viên đá quý to như vậy…”
Nhưng ngay giây tiếp theo, hệ thống như bừng tỉnh: “Không được! Ta phải đẩy nhanh cốt truyện, để nhân vật chính nhìn thấu bộ mặt thật của kẻ phản diện này! Cố lên, tiểu hệ thống!”
Cố Thường Ngu nhàn nhạt nói: “Bán nó đi, rồi ta mời ngươi ăn tôm hùm.”
Hệ thống lập tức phản ứng: “Chúng ta đi bán ngay bây giờ!”
Cố Thường Ngu: “…”
Dùng bữa xong, Cố Thường Phong thong thả lấy khăn tay lau sạch từng ngón tay của mình.
Tấm khăn trắng tinh lướt chậm rãi qua bàn tay thon dài, nhẹ nhàng chà lên từng khớp ngón tay rõ ràng, gân xanh mờ ẩn hiện dưới làn da.
Anh có chút ưa sạch sẽ, đến mức chà lau kỹ lưỡng đến nỗi đốt ngón tay cũng hơi ửng đỏ.
Sau đó, anh đặt chiếc khăn sang một bên, ánh mắt lần nữa dừng lại trên Cố Thường Ngu.
Từ đầu bữa ăn đến giờ, cậu hầu như không động vào món sandwich trong đĩa, chỉ cắt loạn xạ để tạo cảm giác đã ăn.
Vốn dĩ đã có dáng người gầy mảnh, giờ đây lại cộng thêm làn da trắng bệch và quầng thâm dưới mắt, trông càng yếu ớt hơn.
Cố Thường Phong thở dài, khẽ nói: “Hôm nay anh không đến công ty, có một buổi tiệc cần tham gia.”
Nghe vậy, Cố Thường Ngu đang gục đầu xuống bữa ăn bỗng ngẩng lên, mắt mở lớn đầy ngạc nhiên.
Một kẻ cuồng công việc như Cố Thường Phong mà lại không đi làm? Nếu tính kỹ, số ngày anh không đến công ty có thể đếm trên đầu ngón tay.
Câu nói này chắc chắn còn ẩn chứa điều gì đó.
Hệ thống lập tức sáng mắt: “Đây chẳng phải là cơ hội hoàn hảo để trộm cơ mật sao?! Tiện thể bán luôn viên ngọc bích này.”
Nhưng Cố Thường Phong lại bổ sung: “Em đi cùng anh, quần áo đã chuẩn bị sẵn rồi.”
Xem ra kế hoạch bán đá quý để ăn tôm hùm đành phải hoãn lại.
Thường Ngu nhìn hệ thống đang tiu nghỉu, bất đắc dĩ nhún vai, tỏ vẻ mình chỉ có thể phối hợp với nam chính.
Yến tiệc lần này được tổ chức tại khách sạn xa hoa nhất thành phố, chủ tiệc bao trọn cả một tầng để tiếp đón khách mời. Không ngoài dự đoán, nơi đây tụ hội đông đảo các nhân vật nổi tiếng trong giới thượng lưu và giới kinh doanh.
Là tổng tài của Trường Thịnh Tập Đoàn, cũng là người cầm quyền nhà họ Cố, Cố Thường Phong từ lâu đã trở thành đối tượng mà mọi người muốn bắt chuyện. Không biết bao nhiêu người tranh thủ cơ hội nâng ly tiếp cận anh, chỉ mong có thể kiếm được chút tài nguyên từ nhà họ Cố, dù chỉ là một mảnh vụn rơi xuống cũng đủ giúp một số công ty tăng trưởng lợi nhuận gấp bội.
Ngay khi vừa bước vào hội trường, Cố Thường Phong đã lập tức bị một đám người vây quanh.
Cố Thường Ngu xưa nay không thích ứng phó với những lão hồ ly trong giới kinh doanh, cậu lập tức rẽ thẳng đến quầy bánh ngọt ở góc phòng, nơi vừa yên tĩnh vừa đầy ắp những món tráng miệng đủ màu sắc.
Cậu thuần thục lấy một miếng bánh kem nhỏ và bắt đầu thưởng thức. Lớp bơ mềm mịn như mây, kết hợp với lớp bánh giòn tan cùng nhân kem ngọt ngào khiến Cố Thường Ngu hạnh phúc nheo mắt lại.
Được sự công nhận hiếm hoi từ vị giác của Thường Ngu, hệ thống cũng cảm thán dưới sức hấp dẫn của bánh ngọt: “Ngon quá ~~ nhai nhai nhai.”
Sau một thời gian tiếp xúc, hệ thống phát hiện ra rằng Cố Thường Ngu không đáng sợ như những gì đã được tuyên truyền. Cậu ta chỉ có chút mưu mô, thích trêu chọc người khác, đặc biệt là thích hù dọa hệ thống. Nhưng ngoài những điều đó, Cố Thường Ngu vẫn phối hợp để thúc đẩy cốt truyện.
Hơn nữa, cậu ta còn hứa sẽ bán viên ngọc bích để mời mình ăn tôm hùm! Đúng là một cộng sự tốt bụng!
Sau khi thưởng thức xong miếng bánh ngon tuyệt, hệ thống tham ăn liền háo hức ra lệnh: “Ta muốn thử vị chanh vàng kia!”
Cố Thường Ngu đáp lại không chút do dự: “Không ăn.” Vừa nói, cậu vừa vươn tay lấy bánh vị dâu.
Hệ thống: “……” Thu hồi phát ngôn trước đó, cái tên đào phạm này hoàn toàn không đáng tin.
“Người kia có phải là Nhị thiếu nhà họ Cố không? Hiếm khi thấy Cố tổng đưa cậu ấy đến những buổi tiệc thế này.”
Một vị tổng giám đốc đang trò chuyện với Cố Thường Phong vô thức nhìn về góc phòng – nơi mà Cố Thường Phong liên tục liếc mắt qua.
Nơi đó chính là quầy bánh ngọt, trên bàn bày đủ các loại bánh nhỏ đầy màu sắc.
Một chàng trai trẻ mặc âu phục trắng đứng đó, trên tay cầm một đĩa bánh kem dâu tây. Cả người trông nhẹ nhàng và thanh thoát như chính chiếc bánh mà cậu đang cầm. Trong ấn tượng của vị tổng giám đốc này, Cố Thường Phong luôn xuất hiện một mình tại những buổi tiệc như thế này.
“Em ấy không thích những nơi đông người.”
Người đàn ông lạnh lùng cứng nhắc như Cố Thường Phong, chỉ khi nhắc đến em trai mới lộ ra chút dịu dàng trên gương mặt. Khi nói đến đây, trong giọng điệu còn có vài phần bất đắc dĩ – đúng chuẩn một người anh trai yêu thương em hết mực.
“Nhị thiếu nhà anh trạc tuổi con gái tôi, không biết có cơ hội làm quen không?” Vị tổng giám đốc cười cười, rồi lại đùa nửa thật nửa giả: “Mà nói mới nhớ, Cố Nhị thiếu đẹp trai như vậy, chắc hẳn đã có bạn gái rồi nhỉ?”
Trong giới thượng lưu, những cuộc hôn nhân thương mại không phải chuyện hiếm, nên lời nói này cũng không có gì lạ. Nếu có thể kết thông gia với nhà họ Cố, thì đó chính là điều mà vô số gia đình danh giá mong muốn.
Cố Thường Phong vô thức siết chặt ly rượu vang trong tay. Những lời của ông ta nhắc nhở anh về một chuyện mà trước giờ chưa từng nghĩ đến.
Rượu trong ly khẽ lay động, như mặt biển tĩnh lặng bất chợt nổi sóng.
— Cố Thường Ngu có thể đang yêu.
Điều này có nghĩa là sẽ có một người xa lạ nào đó bước vào cuộc sống của cậu, trở thành người gần gũi nhất với cậu, không có bất kỳ bí mật nào với nhau. Và sau đó, người đó sẽ cùng Cố Thường Ngu trải qua quãng đời còn lại.
Còn anh… sẽ phải thích nghi với việc rời khỏi thế giới của em trai mình.
Chuyện này vốn dĩ rất bình thường. Nhưng chỉ cần tưởng tượng đến khả năng đó, một cảm giác bực bội vô hình đã bao trùm lấy Cố Thường Phong.
Mấy ngày nay, sự xa cách và giấu giếm của Cố Thường Ngu có phải là vì cậu đang nhớ nhung một người nào đó không?
Ly rượu trong tay anh tiếp tục lắc nhẹ, tựa như chính nội tâm đang dậy sóng.
Chỉ là một giả thiết chưa được kiểm chứng, nhưng Cố Thường Phong đã cảm thấy khó chịu vô cùng.
Ý nghĩ này khiến anh phát điên, khiến anh muốn phủ nhận nó ngay lập tức. Nhưng anh có tư cách gì để phản đối đây?
Ánh mắt anh vô thức nhìn về phía Cố Thường Ngu, ngay lập tức bắt gặp một hình ảnh khiến sắc mặt anh trầm xuống.
Không biết từ bao giờ, Từ Miễn đã xuất hiện và đang trò chuyện với Cố Thường Ngu. Vì góc độ không thuận lợi, anh không thể thấy rõ biểu cảm của em trai, nhưng có thể nhận ra hai người họ đang đứng rất gần nhau. Gương mặt điềm tĩnh của Từ Miễn nở nụ cười nhàn nhạt, cả hai trông giống như đang thân mật thì thầm điều gì đó.
Cố Thường Ngu từ bao giờ quen biết Từ Miễn?
“Nếu có thể trở thành thông gia với nhà họ Cố thì thật tốt, bọn trẻ bây giờ có những bí mật riêng của chúng, đôi khi thật khó hiểu tâm tư của chúng…”
Vị tổng giám đốc bên cạnh vẫn đang tiếp tục nói, nhưng Cố Thường Phong đã không còn nghe thấy.
Anh cầm ly rượu vang uống cạn một hơi, bàn tay siết chặt đến mức các khớp ngón tay nổi rõ gân xanh.
Nói một câu xin lỗi đơn giản với vị tổng giám đốc kia, anh đặt ly rượu xuống, sải bước nhanh về phía Cố Thường Ngu và Từ Miễn.