Nơi này chính là quán bar mà trước đó Từ Miễn đã hảo tâm sắp xếp làm địa điểm giao dịch cơ mật.

Rõ ràng là ban ngày, nhưng quán bar xa hoa trụy lạc này vẫn rực rỡ muôn màu. Ánh đèn đổi sắc quét qua từng chiếc ghế dài, tạo nên một khung cảnh tựa như một thế giới khác, tách biệt hoàn toàn với hiện thực.

Trên chiếc ghế dài đã có người ngồi đợi từ trước.

Người đó bắt chéo chân một cách lười nhác, vừa thoáng nhìn đã nhận ra Cố Thường Ngu đang đến gần.

“A, Cố Nhị thiếu đến rồi ~”

Không đợi Cố Thường Ngu ngồi xuống, đối phương đã không kìm nổi mà mở miệng: “Nếu Cố Nhị thiếu đã đến, vậy chuyện chúng ta đã thỏa thuận trước đó…”

Ánh mắt hắn rơi xuống chiếc cặp tài liệu trên tay Cố Thường Ngu, hàm ý trong giọng nói không cần nói cũng hiểu.

Cố Thường Ngu cúi đầu ngồi xuống, hai tay siết chặt trên đầu gối, hiển nhiên không quen với môi trường quán bar này.

Cậu như suy nghĩ thật lâu, cuối cùng mới thận trọng mở miệng:

“Từ Miễn, làm vậy là không đúng.”

Hệ thống: “Ngươi lại diễn.”

Dưới ánh đèn rực rỡ đủ màu, làn da trắng nõn của cậu lại chẳng hề bị thứ ánh sáng huyễn hoặc này nhuộm màu, ngược lại còn càng thêm thuần khiết lạ thường.

Lần đầu tiên, Từ Miễn cẩn thận quan sát Cố Thường Ngu – Nhị thiếu gia của Cố gia.

Giống hệt trong lời đồn: ngoan ngoãn, vô tội, ngây thơ, hoàn toàn không có tính công kích.

Cố Thường Phong quả thực đã nuôi dạy đứa em này rất tốt.

Nghĩ đến Cố Thường Phong – kẻ có thể lạnh lùng xé xác đối thủ mà không chớp mắt – lại dốc lòng bảo vệ một kẻ như vậy, Từ Miễn không khỏi thấy buồn cười.

Thông minh cả đời, vậy mà lại giúp người khác nuôi con bao nhiêu năm như thế.

Nếu Cố Thường Phong biết rằng đứa em trai hắn luôn che chở, dỗ dành… căn bản không phải con ruột của lão gia Cố thị, không biết hắn sẽ có biểu tình ra sao?

Chỉ nghĩ đến thôi, khóe môi Từ Miễn đã nhếch lên.

Hắn nhìn người ngồi đối diện, giọng điệu trở nên ôn hòa hơn:

“Cố Nhị thiếu à, chúng ta cũng chỉ là bất đắc dĩ thôi. Cậu cũng không muốn anh của mình nhìn thấy tờ xét nghiệm ADN đó, đúng không?”

Vừa nghe nhắc đến xét nghiệm ADN, sắc mặt Cố Thường Ngu lập tức tái nhợt.

Nhìn thấy phản ứng này, Từ Miễn rất hài lòng.

Hắn tự cho là đã nắm chắc điểm yếu của vị thiếu gia nhà ấm này, tiếp tục chậm rãi nói: “Cậu xem, nếu chuyện này bị phanh phui, lời ra tiếng vào bên ngoài sẽ khó nghe đến mức nào. Cố Thường Phong chắc chắn sẽ rất đau lòng, mà cậu – Cố Nhị thiếu – e là sẽ bị đuổi khỏi Cố gia. Ai cũng không muốn thấy kết cục như vậy, đúng không?”

“Vậy nên ta mới tìm đến cậu để hợp tác, là để giúp cậu đấy.”

Vừa dứt lời, cả Thường Ngu và hệ thống đều sửng sốt.

Thường Ngu: “Mặt dày ghê.”

Hệ thống: Thống tử gật đầu.jpg

Dù trong lòng cậu vô cùng khinh bỉ lý lẽ ngụy biện của Từ Miễn, nhưng ngoài mặt vẫn phải giả vờ như đang bị lay động.

Môi Cố Thường Ngu mấp máy, ánh mắt lộ vẻ do dự: “Nhưng mà…”

Từ Miễn nói: “Hiện tại chỉ có ta có thể giúp cậu. Đưa tài liệu cho ta đi, Cố Nhị thiếu.”

Dưới sự thúc giục của hắn, tay Cố Thường Ngu khẽ siết lấy cặp tài liệu bên người.

Cậu thừa biết trong đó là thứ gì.

Cũng thừa hiểu, cái giá phải trả đằng sau hành động này.

Nhưng lúc này, cậu không có lựa chọn nào khác.

Sau một hồi do dự, cuối cùng Cố Thường Ngu vẫn mở túi, lấy tập tài liệu bên trong ra, đưa đến trước mặt Từ Miễn.

“Ngươi thực sự sẽ giữ đúng thỏa thuận với chúng ta, đúng không?” Cố Thường Ngu ngước mắt nhìn hắn, ánh mắt mang theo sự yếu ớt van nài.

Từ Miễn không lập tức trả lời.

Hắn chỉ khẽ dùng lực, dễ dàng giật lấy tập tài liệu.

Cúi đầu lật xem từng trang, ý cười gian trá lộ rõ trên gương mặt nho nhã. Hiển nhiên, hắn rất hài lòng với thứ mà Cố Thường Ngu mang đến.

“Ngoan lắm.” Từ Miễn ngẩng đầu, tán thưởng.

“Ta sẽ giữ bí mật này thật tốt cho cậu.”

Hắn cầm ly rượu vang trên bàn, một hơi uống cạn.

“Lần sau hợp tác vui vẻ nhé.”

Cố Thường Ngu vừa thả lỏng được một chút thì lời nói đầy ẩn ý của Từ Miễn lại khiến hắn sững người.

"Không phải đã nói chỉ lần này thôi sao?"

Lúc đó, chính Từ Miễn đã thề thốt rằng chỉ cần Cố Thường Ngu giúp hắn lần này, mọi chuyện sau đó sẽ không còn liên quan. Chính vì thế, dù bị uy hiếp, Cố Thường Ngu mới bất đắc dĩ chấp nhận. Nhưng hắn không ngờ, ngay từ đầu Từ Miễn đã không hề có ý định buông tha cho mình.

"Cố Nhị Thiếu, có những chuyện một khi đã bắt đầu thì không dễ dàng kết thúc như vậy đâu."

Từ Miễn nở nụ cười ung dung, như thể phản ứng của Cố Thường Ngu lúc này đã nằm trong dự liệu của hắn.

"Tôi tin rằng Cố Nhị Thiếu cũng muốn cùng tôi giữ kín bí mật này, đúng không?"

Cố Thường Ngu từng nghĩ rằng việc hợp tác với Từ Miễn có thể giúp hắn che giấu những bí mật dơ bẩn kia, nhưng hóa ra hành động đó chẳng khác nào uống rượu độc giải khát. Hợp tác với Từ Miễn chẳng khác nào giao mạng vào tay hổ.

Tham vọng của Từ Miễn là cả tập đoàn Trường Thịnh. Một khi đã lên thuyền của hắn, Cố Thường Ngu cũng đừng mong có thể rút lui sạch sẽ.

Cậu đã bước một chân vào vực sâu, không còn đường quay lại.

Nhận ra tất cả điều đó, sắc mặt Cố Thường Ngu tái nhợt như gặp quỷ. Cậu thất thần rời đi, thậm chí còn quên luôn cả tập tài liệu mật mà mình mang theo.

Ngồi lại trên ghế, Từ Miễn thản nhiên rót thêm một ly rượu. Cố Thường Phong còn chưa kịp dạy dỗ Cố Thường Ngu thì đối thủ của hắn đã làm thay điều đó.

Quét mắt nhìn tập tài liệu trên bàn, Từ Miễn nở nụ cười đắc thắng.

Hắn đưa tay phủi nhẹ cổ tay áo, như thể gạt bỏ đi thứ bụi bẩn vô hình. Biểu cảm khinh miệt mà hắn từng che giấu trước mặt Cố Thường Ngu nay đã lộ rõ.

Một khi hắn thâu tóm được tập đoàn Trường Thịnh, Cố Thường Ngu – kẻ đã phản bội Cố gia, không có chỗ dựa – thì còn có thể mong nhận được lợi ích gì từ tay cậu kia chứ? Đến lúc đó, cậu sẽ bị đá đi chẳng khác nào một con chó hoang bị đuổi khỏi nhà.

Bước ra khỏi quán bar, vẻ mặt Cố Thường Ngu lập tức trở nên lạnh băng. Hắn xoay người đi vào một cửa hàng thời trang gần đó.

"Lần này nhiệm vụ hoàn thành không tệ."

Hệ thống phát ra giọng nói vui vẻ:

"Cứ tiếp tục như vậy!"

Thì ra, kẻ đào phạm khét tiếng Liên Bang cũng không đáng sợ như trong tưởng tượng. Cậu có thể hoàn thành nhiệm vụ một cách trơn tru như vậy, lần này về Liên Bang chắc chắn sẽ được thăng chức tăng lương!

"Chỉ cần phối hợp tốt với cốt truyện, không vi phạm quy tắc của Liên Bang, chỉ cần tiếp tục rèn luyện qua vài thế giới nữa... Liên Bang không chừng sẽ giảm nhẹ tội cho cậu..."

Hệ thống bắt đầu thao thao bất tuyệt, tưởng tượng đến cảnh mình được vinh danh vì đã thuần phục một kẻ đào phạm nguy hiểm. Nó vô cùng phấn khích.

Nhưng niềm vui này không kéo dài được lâu. Khi nhận ra điều bất thường, hệ thống lập tức trở nên cảnh giác.

"Cậu định làm gì?"

Cố Thường Ngu không trả lời ngay. Cậu nhanh chóng thay bộ trang phục mới – một chiếc áo da đen đính đầy đinh tán, toát lên vẻ ngông cuồng và nổi loạn. Sau đó, cậu đeo khẩu trang đen, che khuất hơn nửa khuôn mặt. Giờ đây, trông cậu hoàn toàn khác với dáng vẻ yếu đuối, dễ bị bắt nạt của Cố Nhị Thiếu khi nãy.

Cố Thuường Ngu lặng lẽ ngồi xuống trong con hẻm nhỏ bên cạnh quán bar, ánh mắt sắc lạnh.

"Ta ghét nhất là bị người khác uy hiếp."

Chiếc áo da màu đen càng làm nổi bật làn da trắng nhợt nhạt của cậu.

"Khoan đã, ngươi đừng có làm bậy!" Hệ thống hoảng hốt, "Ta có thể trừng phạt ngươi đấy! Không được làm trái với nhân vật thiết lập!"

Cảm giác tê dại từ những lần bị phạt bằng điện như sắp trỗi dậy, dòng điện mạnh mẽ như một con rắn hung tợn sẵn sàng cắn xé cơ thể cậu.

Nhưng Cố Thường Ngu vẫn điềm nhiên như không.

"Ta bây giờ không phải là Cố Thường Ngu. Vậy tại sao ta phải giữ đúng nhân vật thiết lập?"

Câu hỏi này làm hệ thống khựng lại. Giờ đây, Cố Thường Ngu đã thay đổi diện mạo hoàn toàn. Trong mắt người khác, cậu không còn là Cố Nhị Thiếu nữa. Vậy thì những gì cậu làm, sao có thể gọi là vi phạm nhân thiết?

Khi hệ thống còn đang bận suy nghĩ, Cố Thường Ngu đã nhìn thấy mục tiêu của mình.

Từ Miễn vừa rời khỏi quán bar, trên tay vẫn cầm tập tài liệu, khuôn mặt lộ rõ vẻ đắc thắng.

Không chần chừ, Cố Thường Ngu nhanh chóng ra tay. Cậu kéo mạnh Từ Miễn vào con hẻm nhỏ vắng người. Lực đạo chuẩn xác khiến vị tổng tài văn phòng ít khi vận động này không kịp phản ứng.

Chỉ chạm vào một chút, Từ Miễn – vốn đang có hơi men – đã choáng váng ngã xuống đất, đầu đập mạnh xuống, phát ra một tiếng bịch vang dội.

Cố Thường Ngu vô tội nhún vai: "Aiya, ta đâu có đánh hắn đâu nha ~"

Nhìn Từ Miễn rên rỉ đau đớn trên mặt đất, Cố Thường Ngu nhặt công văn bao của hắn lên, rút tập tài liệu bên trong ra.

Hệ thống lập tức cảm thấy có gì đó không ổn: "Đây là..."

Cố Thường Ngu khẽ cười, nhẹ nhàng xé nát tập tài liệu, để những mảnh giấy vụn rơi lả tả trên mặt đất và trên cả khuôn mặt Từ Miễn.

"Đúng vậy, là hàng giả."

Hắn phủi tay, thái độ ung dung.

"Loại người như hắn, có đáng để ta phạm pháp vì hắn sao? Huống hồ, công ty nhân vật chính không hề bị tổn thất, đây chẳng phải là điều ngươi muốn thấy sao?"

Nói rồi, hắn lặng lẽ rời khỏi con hẻm nhỏ, tìm một nơi khác thay đồ, sau đó lại hòa vào đám đông trên sàn nhảy, nhảy múa đầy hứng khởi.

"Ký chủ... cậu..."

Hệ thống lắp bắp, không nói nên lời. Nó vẫn chưa hiểu nổi, làm cách nào Cố Thường Ngu có thể đổi tài liệu ngay trước mắt mình.

Cố Thường Ngu bật cười, lơ đễnh nhún vai.

" Ta ghét nhất là bị người khác uy hiếp."

Giữa sàn nhảy, thanh niên lười biếng đung đưa theo điệu nhạc, ánh đèn rực rỡ chiếu rọi lên gương mặt cậu, khiến người khác không thể dời mắt.

Trong không gian tràn ngập tiếng nhạc sống động, Thường Ngu khẽ nháy mắt với hệ thống, ánh mắt hồn nhiên như chẳng liên quan đến những gì vừa xảy ra.

Hệ thống trầm mặc.

Mấy lần bị Thường Ngu uy hiếp, thậm chí còn bị mình giật điện, bây giờ nó mới nhận ra—kẻ đào phạm này... tâm lý thật sự quá vững.

Thường Ngu ở quán bar uống rượu, nhảy nhót một hồi lâu mới quyết định trở về Cố trạch—một căn biệt thự xa hoa nằm giữa sườn núi.

Lúc này trời đã tối. Từ bên ngoài nhìn vào, bên trong biệt thự đen kịt một màu, quản gia và đám người hầu hẳn là đã đi ngủ.

Cố Thường Phong dù rất cưng chiều em trai mình, nhưng lại không thích cậu về nhà quá muộn. Vì vậy, Thường Ngu lặng lẽ dùng vân tay mở khóa cửa, định lén lút quay về phòng.

Biệt thự này thực sự quá rộng. Thân thể của Cố Thường Ngu lại không quen di chuyển trong bóng tối, dù đã rất cẩn thận, cậu vẫn không tránh khỏi bị bàn trà và ghế làm vướng chân, loạng choạng vài bước.

Hệ thống bật cười chế nhạo: "Kẻ đào phạm như cậu có cần một cây gậy để dò đường không?"

Đây là câu đầu tiên nó nói sau khi chứng kiến Thường Ngu ra tay với Từ Miễn. Có vẻ như sau một hồi tự trấn an, hệ thống đã tin rằng kẻ đào phạm này chẳng có gan làm gì nó cả. Dù sao thì nó cũng sở hữu dòng điện trừng phạt cực mạnh!

"Hừ." Thường Ngu cười lạnh. "Ngươi không phải có chế độ nhìn đêm sao? Mở lên đi."

Không biết đầu gối đã va vào mấy cái, cậu cuối cùng cũng lần mò được đến cầu thang dẫn lên tầng hai.

Hệ thống thì thầm lẩm bẩm: "Được rồi, được rồi, mở cho cậu."

Ngay khi câu nói vừa dứt, cả căn biệt thự đột nhiên bừng sáng.

Ngọn đèn chùm pha lê trên trần nhà phát ra ánh sáng rực rỡ chói lóa, suýt nữa khiến Thường Ngu bị lóa mắt.

Cậu lập tức chửi thầm trong lòng: "Hệ thống các ngươi gọi đây là chế độ nhìn đêm sao?! Sao lại giống y như bật hết đèn trong nhà vậy?!"

Nhưng hệ thống cũng ngây ngốc: "Ta... ta còn chưa mở chế độ nhìn đêm mà..."

Hai kẻ ngốc lặng người trong hai giây, sau đó đồng loạt thốt lên: "Vậy ai vừa bật đèn?!"

Thường Ngu nhanh chóng ngẩng đầu—quả nhiên, có một bóng dáng cao lớn đứng trên cầu thang tầng hai.

Người đàn ông mặc một bộ áo ngủ lụa đen, dưới ánh đèn sáng rực, vải lụa phản chiếu ánh sáng óng ánh, làm tôn lên đường nét thân hình hoàn mỹ. Không còn bộ vest chỉn chu thường ngày, vài lọn tóc rủ xuống tùy ý, nhưng vẻ sắc bén trong ánh mắt anh lại chẳng hề giảm bớt.

Cố Thường Phong—anh trai của cậu.

Thường Ngu giật mình, lập tức thu chân lại, cố gắng tỏ ra bình tĩnh: "Anh..."

Cố Thường Phong không đáp, chỉ tiếp tục bước xuống từng bậc thang một, mỗi tiếng bước chân vang lên đều như đánh thẳng vào tim Thường Ngu.

Theo lẽ thường, vào giờ này Cố Thường Phong đáng lẽ phải ở thư phòng làm việc, hoặc dứt khoát tăng ca ở công ty. Vậy mà bây giờ anh lại đứng ngay đây, như thể đã đợi sẵn cậu từ lâu.

Cảm giác chột dạ đột nhiên ập đến.

Chẳng lẽ anh ấy đã biết chuyện mình trộm tài liệu trong văn phòng tổng tài?!

Trong lòng Thường Ngu, Cố Thường Phong là một nhân vật mạnh mẽ đến mức gần như không gì là không thể làm được.

Khi cậu còn đang suy nghĩ vẩn vơ, tiếng bước chân đã đến gần hơn.

Cuối cùng, Cố Thường Phong dừng lại trước mặt cậu, chỉ cách hai bậc thang. Hương thơm dịu nhẹ của sữa tắm quanh quẩn trong không khí, gần đến mức như bao trùm lấy Thường Ngu.

"Đi đâu mà giờ này mới về?"

Cố Thường Phong lại bước xuống một bậc thang, khiến khoảng cách giữa hai người càng trở nên gần hơn. Với chiều cao vượt trội, anh gần như phủ bóng hoàn toàn lên người Thường Ngu.

Không nhắc gì đến tài liệu mật—có nghĩa là anh chưa phát hiện ra chuyện đó.

Thường Ngu thở phào nhẹ nhõm.

Toàn thân hắn thả lỏng, chuẩn bị dùng mấy chiêu ứng phó thường ngày để lừa qua chuyện. Nhưng điều xảy ra tiếp theo lại hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cậu.

Hương sữa tắm đột nhiên trở nên nồng hơn.

Một góc áo trước ngực bị kéo nhẹ, ngay sau đó, hơi thở ấm áp phớt qua làn da.

Khoảng cách quá bất ngờ khiến Thường Ngu giật mình, theo phản xạ ngẩng đầu lên, chạm ngay vào ánh mắt sâu thẳm của Cố Thường Phong.

Hàng mi dài khẽ rung động, nhưng đáy mắt lại lạnh lẽo đến mức không thể đọc được cảm xúc.

"Em uống rượu sao?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play