Thực ra, ngay khi Giác Chu lén lút chui vào phòng tắm của mình, Giang Hạc Niên đã phát hiện ra. Hắn đeo kính lên, im lặng vuốt cây bút thép trong tay, đợi đến khi Giác Chu rời đi mới phát hiện giỏ đồ bẩn bị mất một chiếc áo.
Giác Chu từng có tiền án, trước đây khi chơi trò chơi thật hay thách với người khác cậu đã từng ăn trộm quần áo của Giang Hạc Niên.
Giang Hạc Niên đoán có lẽ lần này cậu lại thua trò chơi, nên chờ một lúc rồi mới đi tìm Giác Chu để đòi lại chiếc sơ mi của mình.
Trẻ con thường sĩ diện, nếu bắt tại trận thì Giác Chu có lẽ sẽ không vui.
Nhưng sự thật lại không như Giang Hạc Niên tưởng tượng.
Trong phòng không bật đèn, rèm kéo kín, ánh sáng lờ mờ, bầu không khí quá mức mập mờ.
Chiếc sơ mi của Giang Hạc Niên đối với Giác Chu thì rộng hơn một cỡ, thêm vào đó, khuy trên cùng không được cài lại, lỏng lẻo để lộ ra đường bờ vai tròn trịa. Thậm chí từ phần áo mở bung ấy còn có thể thấy cả đường eo lõm xuống.
Khi không vui, Giác Chu có thói quen cắn môi, điều này e rằng đến chính cậu cũng không nhận ra. Lông mày Giác Chu nhíu lại, hàm răng trắng như tuyết nhẹ nhàng cắn lấy đôi môi đỏ mọng. Nhưng khi trông thấy Giang Hạc Niên, vẻ mặt đang đầy bực dọc liền biến thành hoảng loạn và lúng túng.
“Chu Chu.” Giang Hạc Niên gọi.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT