Sau khi Giang Hạc Niên xử lý xong công việviệc, Giác Chu cũng thấy ngại khi cứ chiếm giường của hắn mãi, cậu gian nan đưa tay ra khỏi ổ chăn mềm mại.
Ư ư ư, bị chăn phong ấn rồi, khó dậy quá đi mất.
Giang Hạc Niên nhìn ra được sự lười biếng như cá mặn của cậu, nói: “Đêm nay cứ ngủ lại chỗ anh đi.”
Hắn đã nói vậy rồi, Giác Chu liền an tâm tiếp tục nằm lì không nhúc nhích.
Nói ra mới nhớ, lần đầu hai người ngủ chung giường là khi Giác Chu mới tám tuổi.
Lúc đó Giang Hạc Niên vừa mới đến nhà họ Cố. Sau khi cha mẹ qua đời, ông bà nội ngoại đều không chịu nhận nuôi đứa trẻ trở thành gánh nặng này. Mẹ Cố vì mềm lòng nên chủ động nói sẽ giúp chăm sóc một thời gian.
“Một thời gian” ấy kéo dài suốt mười bốn năm.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT