Trên lưng đeo một vòng đậu giác, đi một bước lại rung một cái.
Hồ thị luôn là người thực tế, chỉ cần đạt được mục đích, bà ấy không quan tâm đến những thứ khác.
Quý Phong Ích trông thì bình tĩnh, nhưng thực tế tư thế đi của ông ấy cũng cứng ngắc và kém tự nhiên.
Mấy đứa cháu thì thích giữ thể diện, dọc đường đi nhịn đến mặt đỏ bừng, hận không thể lấy mặt nạ che mặt lại.
Quý Trường Anh ngủ thiếp đi, cảm thấy như có một ngọn núi đè lên người, rất nặng.
Không thể không mở mắt ra, kết quả nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.
Lập tức: ...
"Nương, như thế này người không mệt mỏi sao?"
"Có gì mà mỏi, con chỉ là một đứa trẻ nhẹ như lông hồng! Chưa từng mang tay nải nặng như ta, sao biết được mệt mỏi!"
Quý Trường Anh im lặng trong giây lát: "Con đeo tay nải, nương cõng con, chẳng khác nào nương đeo cả tay nải lẫn con."
Chu thị suy tư một hồi, rồi không nhịn được lặp lại: "Ta cõng a Anh, A Anh đeo tay nải, chẳng phải là ta cõng cả a Anh lẫn tay nải hay sao?!!"
Bà như vừa nhận ra điều gì, thở hổn hển buông Quý Trường Anh xuống, kéo tay áo nàng đi về phía Quý Phong Thu.
Quý Phong Thu nhìn bộ dạng của Chu thị thì thấy chẳng lành, lập tức chạy vội đến trước đội ngũ, nói chuyện với đám nha dịch.
Hồ thị nhanh tay lẹ mắt giữ chặt Chu thị: "Đệ muội, muội hãy nhẫn nhịn một chút, tối nay ta sẽ cùng muội đánh tiểu thúc tử."
Quý Trường Anh lắc đầu, xem ra người cha hời là kẻ tái phạm, kinh nghiệm đầy mình!
Hồ thị trấn an được Chu thị, bà ấy mới đến bên mang tay nải trên vai: "Tối nay nói gì ta cũng phải đánh cha ngươi!"
Quý Trường Anh không thể tiếp lời, nàng đi tìm ca ca để xin mang tay nải.
Quý Minh Học trợn mắt: "A Anh, ca ca chỉ biết đọc sách, so với ngươi thì ta chẳng khác gì phế vật."
Hai tay nải này, bA Anh đệ họ phải thay phiên nhau mang mới chịu được, vậy mà A Anh mang một mình còn rất vui vẻ.
Quý Minh Hiên không khỏi thở dài: "Trước kia chỉ lo đọc sách, giờ mới thấy thân thể yếu đuối chẳng ích gì, từ mai chúng ta phải bắt đầu cõng đồ đạc, không thể trông cậy vào thẩm thẩm và A Anh là hai nữ nhi yếu đuối làm hết việc nặng nhọc."
Quý Minh Hạo thốt lên đầy ngạc nhiên: "Nữ nhi yếu đuối?"
BA Anh đệ cùng nhau im lặng.
Nhìn thấy cảnh tượng hòa thuận của gia đình kia, Lâm thị cõng Quý Nhược Lâm ở phía sau tức giận nghiến răng: "Tiện tỳ! Đã đánh cha con chúng ta thành bộ dạng này, đến lúc nghỉ ngơi ta nhất định bắt các ngươi phải đền tiền!"
"Ta không cần tiền, ta muốn ăn, nhà bọn họ có đồ ăn!" Quý Nhược Phong đi bên cạnh, nghĩ đến bữa tối hôm qua mà không nhịn được nuốt nước bọt.
"Chúng ta đều muốn ăn." Quý Lộ Viễn tham lam nhìn về phía đó.
"Nhưng mà hai ả đàn bà kia sức khỏe lớn lắm, nếu họ không cho thì sao?" Quý Nhược Phong lo lắng không được ăn, có chút lo lắng hỏi.
Quý Lộ Viễn và Lâm thị lúc này mới nghĩ đến một mình đối phương có thể đánh cả nhà bốn người họ nằm dưới đất, huống hồ đối phương còn được nha dịch thiên vị.
Ánh mắt Quý Lộ Viễn trầm xuống, liếc nhìn về hướng Quý Thần Ngạn.
Nhìn thấy nhà kia chỉ sau một đêm đã tốt lên nhiều, ánh mắt ông ta càng thêm âm trầm.
Nếu không phải vì gia đình này, ông ta vẫn là quan thất phẩm ở kinh thành, trong nhà không lo ăn uống, không lo nghĩ về cuộc sống.
Nào giống như bây giờ, phải rơi xuống nông nỗi này.
Nghĩ đến đây, ông ta nhìn về phía mấy nhà khác trong đội ngũ cũng bất mãn với Quý Bá Huy, lặng lẽ đưa ra ý tưởng...
Khi gần đến giờ cơm trưa, đám nha dịch cho đội ngũ dừng lại nghỉ ngơi.
Họ vẫn không phát lương khô như trước.
Cho đến tận lúc này, những người còn ôm hy vọng may mắn cho rằng quan sai chỉ hù dọa họ, cuối cùng cũng phải tuyệt vọng chấp nhận sự thật.
Quan sai thực sự không còn cho họ lương khô nữa!