Hai người này quả thực là phiền phức, dù nhan sắc có đẹp đến đâu cũng không thể chậm trễ tính mạng được!
Quý Trường Anh quay lại chỉ vì ở đây còn có năm thanh kiếm chưa lấy đi.
Nàng nhặt kiếm trên đất, ôm vào lòng rồi quay đầu bỏ đi.
"Ngay... ngay cả cái này? Cả kiếm cũng không tha?" Hoàng lão nhìn theo bóng dáng tiêu sái của nàng, kinh ngạc tự lẩm bẩm.
Đúng là mở rộng tầm mắt.
Hoàng lão nhìn bóng lưng nàng rời đi, vuốt râu lẩm bẩm: "Cô nương này thân thủ quỷ dị khó lường, quả thực không đơn giản! Chẳng hay nhà nàng phạm phải chuyện gì, không biết có kịp hay không..."
Rồi nhìn vào Tạ Tư Hành trong xe, hùng hổ quát: "Thực sự là kiếp trước đã giết heo nên kiếp này mới phải làm phu xe cho ngươi!"...
Quý Trường Anh cảm thấy lão già kia không nhìn thấy mình, nên vội vàng thu hết mấy thanh kiếm vào không gian.
Tiếp đó nàng tăng tốc, chạy một mạch về chỗ nghỉ ngơi.
Lúc trở về, chân nàng đã mềm nhũn, dị năng tiêu hao không chỉ tinh thần lực mà còn cả thể lực.
Nàng nằm xuống và ngủ thiếp đi ngay lập tức, đến hừng đông chuẩn bị lên đường mà vẫn chưa tỉnh.
Chu thị ngồi xổm bên cạnh nàng, chọc chọc mặt nàng, nhìn nàng ngủ say rồi nói với Quý Phong Thu: "A Anh chắc hẳn mệt muốn chết rồi, hôm nay ta cõng nàng, đồ đạc chàng cầm!"
Nói xong, bà ném thẳng cái tay nải trên người cho Quý Phong Thu, khiến ông ngã ngồi xuống đất.
Mọi người: ...
"Nương tử! Mau cứu ta! Nặng quá!" Quý Phong Thu giãy giụa để Chu thị kéo ông dậy, hoàn toàn không thấy ngượng ngùng.
Quý Phong Ích đứng bên cạnh không chịu nổi nữa, cau mày đưa tay lấy túi xách trên đất.
Một lần, hai lần, hai cánh tay dùng hết sức!
Tay nải vẫn không nhúc nhích.
Quý Phong Ích mặt cứng đờ nhìn túi xách trên đất: "Cái này, bên trong đựng thứ gì?"
Mặt Hồ thị buồn rười rượi: "Đồ ăn uống, chăn gối quần áo của cả nhà, toàn bộ tài sản đều ở đây! Bình thường đã không nhấc nổi, huống chi còn phải lên đường gấp."
Chu thị nhẹ nhàng cầm lên rồi ném sang một bên, mặt mày ủ dột nhìn Quý Phong Thu: "Cha mấy đứa nhỏ, chàng vô dụng quá!"
Quý Phong Thu vội vàng đứng dậy, cười đùa tí tửng: "Ta vô dụng hay không, nàng còn không biết sao?"
Quý Phong Ích đen mặt.
Hồ thị mặt hơi mất tự nhiên, quay đầu đi tránh né.
Mấy đứa cháu cũng nhìn trời trông đất, ngượng ngùng nhìn sang chỗ khác.
Chu thị hừ một tiếng: "Vậy bây giờ phải làm sao? Chẳng lẽ lại để A Anh đi bộ sao?"
Bà có chút do dự, A Anh trông rất mệt mỏi.
"Không được! Tỷ tỷ rất mệt mỏi, chúng ta sẽ chia đồ đạc ra, mỗi người cõng một ít, nương cõng tỷ tỷ là được rồi!" Quý Trường Xuyên nghe thấy lời này lập tức quay đầu phản đối.
"Vậy thì nương tử cõng A Anh, ta mang tay nải, như vậy chẳng phải giải quyết được cả hai sao?" Quý Phong Thu đàng hoàng nói.
Chu thị lập tức bị thuyết phục, nghe được mọi chuyện đều được giải quyết, bà liền đồng ý: "Được!"
Hồ thị nhìn Quý Phong Thu như vậy, hít vào một hơi rồi mở miệng: "Ngươi thật đúng là một người chồng tốt!"
"Ta tin vào sức lực của nương tử!" Quý Phong Thu vỗ ngực tự tin đáp.
Chu thị trước cõng Quý Trường Anh lên, sau đó để mọi người buộc hành lý vào người Quý Trường Anh rồi cõng đi, hoàn toàn không thấy có gì không ổn.
Chờ mọi người xác nhận Chu thị lên đường như vậy không có vấn đề gì.
Mấy người anh em họ mới cõng hài cốt của gia gia nãi nãi và túi quần áo nhỏ của Quý Trường Anh lên đường.
Dọc đường, gia đình này thực sự đã trở thành một cảnh tượng kỳ lạ trong cả đoàn.
Hồ thị suốt đường đi không hề nhàn rỗi, những hạt đậu giác chưa ăn hết tối hôm qua, nàng đem nấu rồi phơi cả đêm, dùng chỉ xâu thành một vòng đeo trên lưng, tiếp tục phơi trên đường, dự định phơi thành đậu giác khô.
Không chỉ bà ấy có tạo hình như vậy, cả nhà trừ Quý Trường Anh và Chu thị, tất cả đều như vậy.