Từ sau lần Triệu ngự y kê thuốc bổ thận cho ta, Phí Ngôn Xuyên luôn theo sát, quan sát từng hành động của ta.
Không chỉ bắt ta uống thuốc, ngay cả bữa ăn cũng biến thành những món bổ thận.
Kết quả, không chỉ giám sát ta uống thuốc, hắn còn ép ta rèn luyện thân thể.
Có lẽ hắn sợ rằng ban đêm ta không đủ sức để “hành sự”?
ta khuấy đều bát thuốc đen ngòm bằng thìa, ngẩng đầu, cười gượng mà hỏi hắn:
“Thái sư có muốn uống cùng vài ngụm để bổ thân thể không?”
Phí Ngôn Xuyên khoanh tay, nét mặt thản nhiên:
“Đa tạ bệ hạ quan tâm, thân thể thần rất khỏe mạnh.”
Hừ, thân thể ngươi khỏe mạnh, chỉ có ta là bị “thận hư”.
Tất nhiên, những lời này ta không dám nói trước mặt hắn, chỉ riêng gương mặt lạnh lùng kia đã đủ đáng sợ.
ta bịt mũi, uống cạn bát thuốc đắng ngắt, cảm giác vị đắng lan tràn trong miệng. Vội vàng cầm miếng ô mai trên bàn, ta bỏ vào miệng.
Nhưng chưa kịp nếm vị chua ngọt, ta đã cảm thấy mùi vị tanh tanh tràn vào mũi.
Ngay sau đó, có thứ gì đó ấm nóng chảy ra từ mũi ta.
Dùng ngón tay lau nhẹ mũi, ta nhìn thấy máu đỏ tươi trên đầu ngón tay.
ta ngước nhìn Phí Ngôn Xuyên.
Phí Ngôn Xuyên cũng đang nhìn ta.
Giây tiếp theo, ta thất thanh hét lớn:
“Hoàng đế băng hà rồi!!!”
5
Một trận náo loạn.
Triệu ngự y vội tới bắt mạch cho ta, sau đó nhẹ nhàng trấn an:
“Bẩm bệ hạ, xin đừng lo lắng. Đây là do bệ hạ dùng quá nhiều thuốc bổ, khí huyết quá vượng nên mới dẫn đến chảy máu mũi.
“Chỉ cần ngừng thuốc một thời gian là được.”
ta mừng rỡ hỏi:
“Không cần uống thuốc nữa sao?”
Triệu ngự y cúi người đáp:
“Vâng, bệ hạ.”
ta lập tức quay sang nhìn Phí Ngôn Xuyên, ánh mắt rạng rỡ:
“Ngài nghe thấy chưa? Đây là ngự y nói đấy, không phải ta!”
Phí Ngôn Xuyên im lặng nhìn ta rất lâu mới dời mắt.
Hắn đứng thẳng người, nét mặt điềm tĩnh:
“Đã không cần dùng thuốc, vậy đưa việc trọng đại lên lịch trình.”
ta ngơ ngác hỏi:
“Việc gì?”
Phí Ngôn Xuyên cúi đầu, đối diện ánh mắt của ta:
“Việc sinh hoàng tử.”
ta: “…”
“Vậy mong bệ hạ những ngày tới đi dạo hậu cung thường xuyên hơn.”
Vì chuyện hoàng tử, Phí Ngôn Xuyên quả thực đã dốc hết sức lực.
Một tháng ba mươi ngày, hắn sắp xếp cho ta ban ân sủng đến… hai mươi chín ngày.
Dù là trâu trong đội sản xuất cũng không bị vắt kiệt sức như vậy.
6
Hai tháng trôi qua, hậu cung vẫn không có bất kỳ tin tức nào.
Ánh mắt của Phí Ngôn Xuyên khi nhìn ta ngày càng pha lẫn sự bất lực, trong sự bất lực ấy còn xen lẫn chút thương hại.
Có lẽ, hắn thật sự thấy thương hại ta.Gần đây, ánh mắt đáng sợ của hắn không còn dùng để uy hiếp ta nữa.
Nhưng ta lại càng cảm thấy phải cẩn thận hơn, ngay cả thở cũng phải dè dặt.Phí Ngôn Xuyên là người gian xảo, đối với hắn ta cứ đề phòng vẫn hơn.
ta cứ ngỡ Phí Ngôn Xuyên sẽ ép ta tiếp tục uống thuốc bổ thận, tiếp tục giấc mộng hoàng tử của hắn.
Kết quả, hẳn đổi sang hướng suy nghĩ khác, đúng là một tên khốn nạn!
“Phí Ngôn Xuyên, ngươi thật biến thái!”
Giọng điệu ta đầy phẫn nộ, đến mức gọi thẳng tên hắn.
ta đứng trước mặt hắn, ánh mắt tràn ngập sự khó tin, dùng ngón tay run rẩy chỉ vào hắn:
“Không ngờ ngươi lại có hai bộ mặt!
“Làm sao ta có thể nhìn ra được dưới vẻ ngoài tuấn tú kia lại là một tâm hồn biến thái đến vậy?”
Hắn, hắn, hắn…
Hắn lại dám nghĩ đến việc tận mắt “giám sát” ta thị tẩm hậu cung!