Ký ức của ta.

Từ nhỏ, ta đã sống trong lãnh cung.Mẫu thân ta chỉ là một cung nữ không có thân thế hay chỗ dựa.

Một lần tình cờ, được phụ hoàng để mắt, sau đó mới hạ sinh ta.

Nhưng mẫu thân cũng không vì thế mà được phụ hoàng  sủng ái. Chỉ đến ngày thứ hai sau khi được ân sủng,không hiểu vì một lí do nào đó phụ hoàng nổi trận lôi đình, đưa mẫu thân vào lãnh cung, kéo theo cả ta trong bụng.

Từ nhỏ, mẫu thân nuôi dạy ta như một nam nhân. Người thường căn dặn ta rằng, bất luận gặp ai cũng không được tiết lộ bản thân là nữ tử.

Hồi nhỏ, ta thường không hiểu vì sao. Tại sao các công chúa khác được mặc y phục lộng lẫy, búi tóc đẹp, còn ta chỉ được mặc áo vải thô, buộc tóc như nam nhân?

Đến ngày mẫu thân qua đời, ta mới hiểu.

Ẩn giấu thân phận là cách duy nhất để ta sống sót.

Trong chốn thâm cung đầy rẫy âm mưu, nếu ta là một công chúa, sẽ bị coi là món hàng để gả đi kết thân hoặc dùng làm công cụ ổn định quyền thế.

Chỉ khi là một hoàng tử không được sủng ái, lại là kẻ vô dụng, không tranh giành thái tử vị, không tham gia vào đấu tranh đoạt ngôi, ta mới có thể sống yên ổn.

Người biết bí mật này, ngoại trừ mẫu thân, chỉ có Tiểu Liên – người cùng ta lớn lên từ nhỏ.

Triệu ngự y là người tình cờ biết được vào ngày mẫu thân ta qua đời.

Sống trong lãnh cung quanh năm, thức ăn và thuốc thang đều thiếu thốn. Bệnh tật tích tụ lâu ngày, cuối cùng biến thành trọng bệnh.

Hôm mẫu thân ta qua đời, trời đổ tuyết lớn. ta bất chấp nguy hiểm bị phát hiện, đội tuyết chạy tới Thái Y Viện, ngã lên ngã xuống không biết bao lần mới gõ được cửa viện.

Sau khi ta tự xưng danh, lúc ấy mới có người nhớ ra trong cung còn có một “hoàng tử” như ta.

Cả Thái Y Viện, chỉ có Triệu ngự y đồng ý giúp đỡ. Ông theo ta đến lãnh cung, nhưng mẫu thân chỉ còn một hơi thở cuối.

Trước khi ra đi, người căn dặn ta không được tiết lộ mình là nữ tử, rồi trút hơi thở cuối cùng.

Triệu ngự y nghe từ những lời dặn dò ấy mà biết được bí mật của ta.

Ông thương ta phải sống cô độc trong lãnh cung, thường xuyên gửi chút rau quả và thuốc thang giúp đỡ.

ta luôn tìm cơ hội để xuất cung, sống cuộc đời của riêng mình.

ta đã nghĩ mình có thể chạy trốn trong lúc cung đình rối loạn.

Nhưng bất ngờ lại tiếp bất ngờ,xảy ra đúng lúc ấy.

3

ta và Tiểu Liên đánh cược xem ai sẽ đoạt được ngôi báu.

ta cược Tam hoàng tử, Tiểu Liên cược Đại hoàng tử.

Nhưng cả hai chúng ta đều thua.

Vì các hoàng tử đều lần lượt lên đường về cõi trời, không sót một ai.

Và thế là, người ngồi lên ngai vàng lại chính là ta.

Các hoàng tử đều đã chết, không còn ai kế thừa ngai vàng. Lúc đó, họ mới nghĩ đến ta, người sống trong lãnh cung.

Cánh cửa lớn phủ bụi bấy lâu nay của lãnh cung hôm ấy được mở ra, vô số người bước vào, đón ta ra ngoài.

Giấc mộng rời khỏi hoàng cung của ta tan vỡ từ đó.

ta không thể phản kháng, không thể từ chối, chỉ có thể bị ép đưa lên ngai vàng.

Danh là một hoàng đế, ta thậm chí không có quyền cất lời trong triều đình, bởi vì ta chỉ là một hoàng đế bù nhìn.

Và tất cả chuyện này đều là lỗi của tên Phí Ngôn Xuyên kia!

Hắn nắm trong tay quyền lực triều chính, đẩy ta vào nơi đầu sóng ngọn gió.Hứng chịu mọi thứ để hắn tha hồ phía sau tung hoành kiểm soát.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play