9

Có tiền trong tay, tôi lập tức chuyển đến nhà bà lão.

Bà rất vui khi tôi đến ở cùng. Sau khi tích góp được một khoản, chúng tôi quyết định tách ra, mỗi người mở một quán riêng.

Nhờ có tiền, bệnh của ông lão nhanh chóng được chữa trị. Ba tháng sau, sức khỏe ông ấy cải thiện đáng kể, đã có thể xuống giường đi lại.

Bà lão cũng đã dành dụm được một số tiền kha khá. Tôi nhắc bà hãy tranh thủ đi thăm con trai mình ở nông trường.

Sau khi bàn bạc với ông lão, bà quyết định giao lại nhà và quán ăn cho tôi, rồi cùng chồng lên đường.

Lúc này, tôi nhận được thư từ giáo sư Cao.

Bà ấy hỏi tôi có phải đã ly hôn với Chu Vệ Minh chưa.

Hóa ra, mặc dù bà không cung cấp địa chỉ cho hắn, nhưng hắn vẫn lần ra nơi bà đang ở và nhờ bà tìm cho một công việc.

Giáo sư Cao không nghĩ nhiều, liền giúp hắn.

Không ngờ, chẳng bao lâu sau, hắn lại tìm đến bà, nhờ bà giới thiệu một người phụ nữ để làm quen.

Thấy có điều không ổn, bà liền viết thư hỏi tôi.

Tôi lập tức lên tàu, đến thành phố nơi Chu Vệ Minh đang làm việc.

Lúc đến nơi, trời đã tối.

Không trách được kiếp trước tôi tìm mãi không ra tung tích hắn, thì ra hắn đã chạy đến một nơi xa xôi như thế này.

Tôi lượn lờ gần đơn vị nơi hắn làm việc, chẳng bao lâu đã trông thấy hắn.

Hắn đang cầm một bó hoa hồng bọc trong tờ báo cũ, chuẩn bị đưa cho một cô gái trẻ, mặt cô ta đỏ bừng vì ngại ngùng.

Nhìn dáng vẻ e lệ đó, tôi đoán cô gái này chính là vợ hắn ở kiếp trước.

Tôi cười lạnh một tiếng, bước nhanh đến, túm tóc hắn, giáng thẳng một cái bạt tai:

“Hay cho cái đồ vong ân bội nghĩa, bỏ vợ bỏ con như mày, Chu Vệ Minh!”

“Tao nai lưng làm ruộng, nuôi mày ăn sung mặc sướng, còn mày thì sao? Ở đây làm trò bỉ ổi với con gái nhà người ta?”

“Tao phải đánh mày—đồ lang sói vô ơn!”

Chu Vệ Minh nhìn thấy tôi, ban đầu hắn còn chưa phản ứng kịp.

Một lúc sau, hắn hung hăng đẩy tôi ra, quát lớn:

“Mụ điên này từ đâu chui ra vậy? Tao không quen mày! Ai sai mày đến đây để bôi nhọ tao?”

10

Cô gái kia ban đầu còn hoảng hốt, nhưng khi nghe Chu Vệ Minh phủ nhận, lập tức đứng chắn trước mặt hắn, lớn tiếng nói:
“Đúng vậy! Cô soi lại mình xem, trông thế kia mà cũng dám nói là vợ anh ấy? Dù có về quê đi chăng nữa, anh ấy cũng không thể nào cưới loại đàn bà như cô!”

Tôi bật cười khinh miệt:
“Hắn ta chẳng qua chỉ là một thằng bám váy đàn bà, có gì là không thể chứ? Còn cô, cô đi quyến rũ một gã đàn ông đã có vợ, cũng chẳng phải loại tử tế gì!”

Nói rồi, tôi lao tới, túm cổ áo Chu Vệ Minh, giáng cho hắn một trận đòn túi bụi.

Hắn ôm đầu kêu la, mặt mũi sưng húp như đầu heo.

Người qua đường thấy vậy, vội chạy đến can ngăn.

Tôi lập tức lớn tiếng đòi báo công an!

Chu Vệ Minh nhanh chóng giữ chặt tay tôi, ghé sát tai, hạ giọng thì thầm:
“Giang Thu Vân, đủ rồi đấy! Tôi biết cô đã trọng sinh, nhưng thì sao chứ? Cô chẳng qua chỉ là một con đàn bà quê mùa, dù kiếp trước hay kiếp này, cô cũng không xứng với tôi!”

Tôi sững người—hắn cũng trọng sinh sao?!

Đến đồn công an, hắn hoàn toàn không hề hoảng sợ, ngược lại, còn bình tĩnh kể với công an rằng tôi là một kẻ điên, từ khi còn ở quê đã suốt ngày bám riết lấy hắn.

Giờ lại chạy lên thành phố tiếp tục quấy rối, mong công an bắt tôi lại.

Tôi nghiến răng, khẳng định chắc chắn rằng hắn chính là chồng tôi, hơn nữa tôi còn sinh cho hắn một đứa con!

Tôi lập tức lấy sổ hộ khẩu ra—nhưng bên trong chỉ có tên tôi và con gái.

Công an yêu cầu tôi đưa giấy đăng ký kết hôn, nhưng tôi chẳng thể nào lấy ra được.

Bởi vì năm đó, chúng tôi chỉ tổ chức đám cưới, hoàn toàn không nghĩ đến chuyện đi làm giấy đăng ký.

Cũng chính vì vậy mà Chu Vệ Minh có thể lợi dụng kẽ hở này, quay về thành phố giả làm kẻ độc thân, rồi cưới vợ mới.

Hắn đưa sổ hộ khẩu của mình ra, trên đó chỉ có ba người: hắn và bố mẹ hắn.

Tôi không cam lòng, gây náo loạn ở đồn công an.

Cuối cùng, Chu Vệ Minh viết một bản cam kết, tuyên bố tôi không phải vợ hắn, con gái tôi cũng không phải con hắn.

Giấy tờ còn được đóng dấu của công an, mọi chuyện đến đây mới coi như kết thúc.

Rời khỏi đồn công an, Chu Vệ Minh nhìn tôi bằng ánh mắt đầy chán ghét:
“Giang Thu Vân, từ giờ đừng có bám lấy tôi nữa!”

Tôi giơ tờ giấy trong tay, khẽ cười:
“Tôi cũng nói câu đó với anh đấy! Sau này đừng có tìm đến tôi mà làm phiền!”

Tôi lạnh lùng nhìn hắn, từng chữ từng chữ nhấn mạnh:
“Nhớ cho kỹ! Căn nhà ở quê và con gái tôi, không liên quan gì đến anh hết!”

Chu Vệ Minh cười khẩy:
“Cái nhà rách đó phải 20 năm nữa mới được đền bù, 20 năm tới tôi thiếu gì tiền mà phải chờ nó?

“Với năng lực của tôi bây giờ, chẳng bao lâu nữa tôi sẽ trở thành một nhân vật giàu có bậc nhất! Giang Thu Vân, cô sẽ hối hận vì hôm nay đã đánh tôi!”

Tôi chẳng buồn quan tâm, xoay người đi mua vé tàu, trở về làng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play