“Kiều Hồng Ngọc nói rằng trên xương bả vai cô có một vết bớt hình con bướm đỏ. Dựa vào manh mối này, chúng tôi đã tìm được hai người từng sống ở trại trẻ mồ côi huyện La năm đó. Một người tên là Mẫn Thành Hàng, một người tên là Mẫn Gia Hoè, hiện tại họ đã kết hôn và có con. Họ đều nhớ về cô."
Lúc này, Mẫn Gia Điệp giống như một người sắp chết khát đi trong sa mạc, bỗng nhiên trước mặt xuất hiện một bát nước, khiến cô ta có cảm giác hạnh phúc đến bất ngờ và không kịp trở tay.
Hạnh phúc đến quá đột ngột, Mẫn Gia Điệp không dám tin.
Những đứa trẻ từng chịu quá nhiều đau khổ, khi nhìn thấy kẹo ngọt, phản ứng đầu tiên không phải là vui mừng, mà là cảnh giác.
Thế nhưng Triệu Hướng Vãn nói có bằng chứng rõ ràng, đặc biệt là vết bớt trên xương bả vai, thêm vào đó là hai cái tên Mẫn Gia Hoè và Mẫn Thành Hàng quen thuộc khiến Mẫn Gia Điệp nửa tin nửa ngờ.
Mẫn Gia Điệp ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm vào Triệu Hướng Vãn, giọng khàn khàn hỏi: "Thật sao?"
Triệu Hướng Vãn đáp: "Tôi không nói dối."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT