Ánh mắt của tất cả mọi người đều sáng lên.
Lư Phú Cường cười không thở nổi: “Bọn họ dặn dò tôi phải thiêu huỷ nó, thế nhưng tôi cũng không thiêu hủy. Cho dù đi tới đâu, tôi đều mang theo tờ giấy ghi lại lời thề này, chỉ có tờ giấy dính đầy máu này mới giúp tôi không cảm thấy cô đơn. Tôi dùng giấy nến cẩn thận bọc nó lại, chỉ sợ nước thấm vào làm ướt nó, khiến nó bị hỏng. Chỉ cần có tờ giấy này, thế có thể chứng minh được tội ác năm đó, không phải do một mình tôi gây ra, mà do cả ba người bọn tôi cùng thực hiện. Ông trời muốn đánh chết mấy người xấu bọn tôi, ít nhất cũng còn có hai người nữa đi cùng tôi, có phải không?”
Có chứng cứ? Chúc Khang đột nhiên đứng lên.
Triệu Hướng Vãn và Chu Phi Bằng cũng lập tức đứng dậy theo.
Buổi thẩm vấn kết thúc.
Một tiếng sau, Chúc Khang đeo bao tay, trên tay đang cầm con dao trông có vẻ tầm thường kia, sau đó dùng tay còn lại cầm lấy cán dao, dè dặt mở ra, đặt trên mặt bàn trong phòng làm việc.
Tờ giấy trong quyển vở bài tập sần sùi, ba hàng chữ được viết bằng bút chì, kiểu chữ rất lớn, giọng điệu trên tờ giấy có chút kiêu ngạo, ngu ngốc.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT