Lư Phú Cường mắt đỏ lên, nỗi nhớ quê hương dâng trào: “Tôi... tôi mơ còn mong được về! Nhưng tôi không dám. Từ huyện về đến thôn Tiểu Loan nhất định phải đi qua thôn Tửu Loan, căn nhà ngói xanh của nhà Cung Đại Tráng lấp lánh dưới ánh mặt trời, tôi sợ lắm! Hơn nữa, ban đêm tôi hay mộng du cầm dao đi khắp nhà, tôi sợ tôi sẽ làm hại bố mẹ tôi và các em.”
Chúc Khang hỏi: “Anh thậm chí không gửi lấy một lá thư về?”
Lư Phú Cường lắc đầu: “Trước đây tôi có gửi thư về, nhưng sau này tôi giết A Hạ, trốn chui trốn lủi, sống như chuột trong cống rãnh, tôi không dám viết thư.”
Chúc Khang nhếch môi cười giễu cợt: “Anh tưởng rằng anh cứ bặt vô âm tín thì họ sẽ mãi chờ anh ở đó sao?”
Lư Phú Cường ngây người nhìn anh, linh cảm có điều chẳng lành tựa như một bàn tay vô hình siết chặt lấy cổ họng hắn, khiến hắn nghẹt thở.
Đau nhói ở ngực xộc tới, Lư Phú Cường khó nhọc cất lời: “Họ... họ vẫn ở đó chứ?”
Chúc Khang nhìn vẻ mặt quằn quại của Lư Phú Cường mà lòng hả hê: “Anh nghĩ sao?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT