Cao Quảng Cường trơ mắt nhìn binh dưới tay bị chém thương, đau lòng đến muốn đòi mạng, tháng sáu Triệu Hướng Vãn chính thức được phân đến tổ trọng án, không ngờ ba tháng sau đã bị thương, chuyện này ông ấy là lãnh đạo, nên nói lại với người nhà cô thế nào đây?
Cao Quảng Cường cắn răng bảo đảm với Triệu Hướng Vãn: “Cháu yên tâm, chúng ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cái tên đã chém cháu. Cháu cứ yên tâm dưỡng thương, chúng ta sẽ thẩm vấn gã thật kỹ!”
Chu Phi Bằng hối hận nói: “Rõ ràng tôi đã ngăn gã lại rồi, thế mà vì sao lại bị mấy câu nói của gã lừa gạt cơ chứ? Tay trái gã cầm dao, lại được quần áo che lại, thế mà tôi lại nhìn không ra, đáng ghét!”
Triệu Hướng Vãn là trẻ con nông thôn, không yếu ớt, lúc tham gia huấn luyện thể lực ở trường học cũng không sợ khổ sợ mệt, bị té, đánh, lăn, bò, dù cả người đều là bùn đất bẩn thỉu thì cũng xông thẳng về phía trước. Lần này mặc dù cánh tay bị thương, nhưng cứu được đứa bé đó khiến trong lòng cô cũng rất được an ủi, mỉm cười nói: “Tôi không có sao mà, thật sự không có chuyện gì đâu. Chẳng qua là một vết thương nhỏ thôi, con dao kia cũng chẳng sắc bén lắm, khâu mấy mũi kim, chảy chút máu thôi mà.”
Vừa nói dứt lời thì một bóng người vội vàng lao vào phòng bệnh.
Triệu Hướng Vãn nhìn kỹ lại, là Quý Chiêu.
Thân nhân của Triệu Hướng Vãn ở thành phố này, chỉ có Quý Chiêu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play