Triệu Hướng Vãn không dám tranh công, cơ sở dữ liệu gì đó cũng phải cảm ơn Triệu Thần Dương mới đúng.
Cô lắc đầu một cái: “Em chỉ là nói một câu mà thôi, người chân chính đưa những việc này vào thực tế và áp dụng chúng phải là Miêu Chu, Vũ Như Hân và Chương Á Lan mới đúng.”
Chu Như Lan nhìn Triệu Hướng Vãn, khuôn mặt nhỏ nhắn như trái táo, ánh nắng chiếu xuống người cô, nghĩ đến chuyện cô vừa mới tốt nghiệp đại học đã ngay lập tức nhận được bằng cá nhân hạng hai, lại dẫn tổ trọng án nhận được bằng tập thể hạng nhất thì không kìm được bội phục. Nội tâm Chu Như Lan dâng lên hào khí — ở thời đại mà phái nữ có thể tỏa sáng này, cô ấy cũng phải giống như Triệu Hướng Vãn, trở thành một cảnh sát khiến mẹ có thể kiêu ngạo, tán dương.
Đến gần trường tiểu học, một đám nhóc đeo khăn quàng đỏ, khoác cặp sách vừa nói vừa cười đi ra khỏi sân trường. Nụ cười của bọn nhỏ đẹp như đóa hoa vậy, dáng vẻ chạy một chút, nhảy một chút của bọn chúng khiến nội tâm các thành viên tổ trọng án ai nấy cũng vui mừng.
Lưu Lật Tử nhà Lưu Lương Câu năm nay vừa mới lên tiểu học, anh ta mấy đứa nhỏ thì cười đến mức ánh mắt híp lại chỉ còn một kẽ hở, xúc động nói một câu: “Bọn nhỏ trông tốt biết bao.”
Cao Quảng Cường gật đầu nói: “Còn không phải sao? Trẻ con là hạnh phúc nhất, bọn chúng chạy nhanh dưới ánh mặt trời đến cái bóng mờ cũng chẳng còn. Giao tiếp với mấy phần tử tội phạm kia cũng quá mệt mỏi đi. Người đáng thương nhất cũng có còn có chỗ đáng hận, người đáng ghét thì cũng có phần đáng thương, tuy nói chúng ta chỉ để ý phá án, không quan tâm đến phán hình, nhưng mà… Vẫn sẽ mệt mỏi. Bây giờ nhìn thấy mấy người bạn nhỏ này bỗng nhiên cảm thấy thật vui vẻ.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play