Nghe đến đây, lòng Triệu Hướng Vãn bùng lên ngọn lửa đầy căm giận, giọng cô không khỏi trở nên nghiêm nghị: "Sau đó thì sao?”
May thay, Tạ Tiêm Vân đang hướng mắt lên phía trên bên trái, chìm vào ký ức, không nhận ra sự thay đổi trong giọng nói của Triệu Hướng Vãn: “Sau đó? Sau đó tôi đồng ý. Tôi không nỡ bỏ thằng bé đâu, dù ba ruột của nó không phải người tốt, nhưng ông ta đã dùng một mạng sống của mình để chuộc tội rồi. Tiểu Trung là đứa con tôi đã mang nặng đẻ đau, phải trải qua biết bao khó khăn mới sinh ra, tôi không thể nhìn thằng bé chết được.”
Nói đến đây, tâm trí của Tạ Tiêm Vân bị kéo về năm 1970.
[Trịnh Hiểu Hồng ở cùng một đoàn hát với mình, mình diễn vai nữ chính còn anh ta diễn vai hề, anh ta theo đuổi mình nhưng mình không đồng ý. Một lần, nhân lúc hậu trường không có ai, anh ta đã cưỡng ép mình. Mình khóc lóc bỏ chạy ra ngoài, người trong đoàn đã bắt anh ta lại và giao cho Ủy ban Cách mạng để đấu tố. Lúc đó, tội lưu manh rất nặng, Trịnh Hiểu Hồng bị xe tải kéo ra ngoài đồng và bị xử bắn ngay tại chỗ. Dù mình ghét anh ta vì đã cưỡng bức tôi, nhưng vì bọn mình ở cùng đoàn hát, ngày nào cũng gặp mặt, nên mình không mong anh ta phải chết.
Sau khi Trịnh Hiểu Hồng chết, đầu óc mình cũng trở nên rối loạn. Mình không dám gặp ai cả, sợ bị người khác chỉ trỏ, cũng không thể nào tiếp tục đứng trên sân khấu hát được nữa, nên đành rời đoàn và trở về quê nhà ở nông thôn. Sau đó, mình phát hiện mình mang thai, ba mình bảo mình đừng lo lắng, rồi ông đã gọi cho Thịnh Thừa Hạo, một thanh niên trí thức bị điều về nông thôn, tới nhà. Sau vài ly rượu, anh ta đã say, sau đó ba mình đã bảo mình lên giường với anh ta. Sau đó bọn mình đã cưới nhau.
Ban đầu, Thịnh Thừa Hạo nghĩ Tiểu Trung là con ruột của anh ta, nên rất vui vẻ đón nhận. Nhưng sau đó không biết từ đâu anh ta nghe được những lời đồn đại, rồi chất vấn mình. Mình không biết phải giải thích ra sao, chỉ biết khóc. Ba mình quỳ xuống trước mặt Thịnh Thừa Hạo, nói rằng tất cả đều do ông sắp đặt và cầu xin anh ta, vì mình cũng là người đáng thương, mình bị cưỡng bức, ba mình đã cầu xin anh ta đừng bỏ rơi mình. Ba mình từng cứu Thịnh Thừa Hạo trong một trận lũ lớn, thêm vào đó, lúc đó mình đã mang thai Tiểu Thiên, nên Thịnh Thừa Hạo không nhắc đến chuyện ly hôn nữa.
Nhưng, sự thật khó có thể che giấu. Tiểu Trung càng lớn càng giống ba ruột của thằng bé, Thịnh Thừa Hạo tức giận không kiềm chế được. Ban đầu, anh ta chỉ chửi mắng mình, sau đó là đánh đập. Mình không dám phản kháng, bản thân mình không còn đi diễn được nữa, lại mất hết danh dự, hơn nữa chính mình là người đã khiến cha ruột của Tiểu Trung phải lên đoạn đầu đài. Mình là một tội nhân. May mắn thay, Tiểu Thiên lại giống Thịnh Thừa Hạo y hệt, thằng bé khiến tâm trạng của anh ta luôn trong trạng thái vui vẻ, yêu thương và cưng chiều, nhờ vậy mà cuộc sống của mình đã có chút dễ chịu hơn.]

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play