Nhìn thấy cảnh tượng này, Triệu Hướng Vãn mỉm cười xoay người, rời khỏi đó cùng các đồng đội của mình.
Đoàn người quay trở về hội trường Bảo Thuỵ, Chu Xảo Tú vẫn luôn chờ ở chỗ này, nhìn thấy mọi người trở lại, cô ấy vội vàng chạy lên hỏi: “Sao rồi? Sao rồi? Đã tìm thấy người chưa?”
Vừa nãy bởi vì bị dây thừng ma sát, lôi kéo khiến phần hông của Hứa Tung Lĩnh có hơi đau, đoán chừng ở chỗ đó đã bầm tím rồi, sau khi hít sâu một hơi anh ta trả lời: “Đã tìm thấy người rồi, bây giờ chúng ta có thể ra về.”
Vừa rồi, khách sạn Tứ Quý bị phong tỏa khẩn cấp, khiến một ít khách hàng cảm thấy khủng hoảng. Nhân viên cứu hoả, đội cảnh sát đặc nhiệm, và chó nghiệp vụ cũng đều được điều động tới đây, hơn nữa còn có mấy người Phùng Hồng Anh, Đoạn Dũng lơ là nhiệm vụ, Quý Cẩm Mậu vẫn còn một đống chuyện cần phải xử lý.
Đối với Hứa Tung Lĩnh, cứu Quý Chiêu là nhiệm vụ của anh, vậy nên cũng không đáng nhắc tới. Anh ta cũng chẳng quan tâm đến công lao của mình, thành công rút lui khỏi đó, dẫn theo một đám người thanh toán tiền rồi rời khỏi đó.
Từ hội trường đi ra, lúc đi lên tấm thảm ba tư nền đỏ được điểm hoa vàng, Chu Phi Bằng hớn hở kể lại đầu đuôi chuyện ban nãy cho Chu Xảo Tú nghe.
“Cô Chu, cô không biết đâu, em gái này dũng cảm vô cùng, chỉ cần nhìn một cái đã biết Lạc Nhất Huy chẳng phải tên tốt đẹp gì, bảo tôi giữ anh ta lại…”
Hứa Tung Lĩnh như được nhắc nhở, lúc này mới nhớ tới chuyện Triệu Hướng Vãn chỉ huy Chu Phi Bằng ban nãy, anh ta ngừng bước, hỏi một câu: “Lạc Nhất Huy cũng xem như đang cố gắng trấn an cảm xúc của Quý Chiêu, sao em lại muốn giữ anh ta lại?”
Hôm nay quá nhiều chuyện xảy ra, cũng quá hỗn loạn, Triệu Hướng Vãn sửa sang lại manh mối một chút.
“Đội trưởng Hứa, không phải thầy bảo em nghiên cứu hành động và biểu cảm sao? Lúc Lạc Nhất Huy nhìn Quý Chiêu, con ngươi của anh ta thu hẹp lại, điều này nói rõ nội tâm anh ta cảm thấy chán ghét Quý Chiêu, lúc anh ta nói tới việc mình bị đau bụng phải rời đi, ánh mắt lại nhìn phía trên bên phải, điều này cho thấy anh ta đang nói dối.”
Chu Phi Bằng vừa nghe đã cảm thấy tức giận: “Con mẹ nó, tôi biết tên nhóc con Lạc Nhất Huy này. Lúc cậu ta sáu tuổi, ba mẹ ly hôn, thế nên cậu ta vẫn luôn sống ở nhà họ Quý. Tất cả chi phí sinh hoạt của cậu ta đều do tổng giám đốc Quý chi trả, không những thế còn cho cậu ta học đại học ở nước M, tốt nghiệp ngành tâm lý học chuyên nghiệp, vậy mà không ngờ chỉ là một kẻ vong ơn bội nghĩa?”
Chu Xảo Tú trầm ngâm nói: “Cho cậu ta học tâm lý học chắc hẳn tổng giám đốc Quý hy vọng cậu ta có thể giúp được Quý Chiêu. Chỉ là khó cưỡng lại dục vọng của riêng mình rồi, e rằng tổng giám đốc Quý đã nuôi phải một con sói mắt trắng rồi.”
Hứa Tung Lĩnh ngẩng đầu, ngăn cản mọi người tiếp tục thảo luận về vấn đề này: “Quý Chiêu một mình đi xuống cầu thang, một mình leo lên tấm bảng quảng cáo kia, bởi vì tự làm thế nên không thể cấu thành vụ án hình sự được, vậy nên tổ trọng án của chúng ta sẽ không tiếp nhận vụ này. Chúng ta chỉ vừa khéo gặp phải trong lúc đang nghỉ phép, tiện thể giúp tổng giám đốc Quý tìm người. Còn về phần thẩm vấn, kết án, chúng ta cũng không cần quan tâm đến nữa. Cho dù tên Lạc Nhất Huy ấy có vấn đề thì cũng là chuyện của gia đình tổng giám đốc Quý, không tới lượt chúng ta nhúng tay vào.”
Chu Phi Bằng hừ hừ một tiếng: “Ý của đội trưởng Hứa chính là, lần này chúng ta hoàn toàn là làm việc nghĩa mà thôi.”
Hứa Tung Lĩnh nặng nề vỗ vai anh ta một cái: “Đúng! Chính xác là như vậy đó! Tổ trọng án chúng ta đã cướp mất công việc của các anh em khác rồi đấy, vậy nên cũng khiêm tốn một chút đi, đừng chọc người khác mắng mình.”
Thật ra Chu Phi Bằng cảm thấy có chút không vui, làm chuyện tốt mà không lưu tên sao? Như thế không phải là phong cách của anh ta, thế nhưng đội trưởng Hứa cũng đã lên tiếng như thế rồi, anh ta cũng chỉ còn cách nghe theo.
Còn về phần Lạc Nhất Huy… Chu Phi Bằng nghiến răng, đây là tên đầu sỏ, nếu không phải anh ta làm ra nhiều chuyện như thế, giờ này mọi người đã được về nhà tắm rửa, ăn uống no nê rồi. Càng nghĩ càng thấy giận, Chu Phi Bằng về nhà nhất định sẽ kể cho mẹ anh ta nghe, để bà đuổi cái tên vô ơn bội nghĩa này ra khỏi thành phố Tinh mới được.
Nghĩ tới đây, Chu Phi Bằng nhích tới kề sát Triệu Hướng Vãn: “Cô nói tường tận mọi chuyện cho tôi nghe đi, tại sao cô lại phán đoán Lạc Nhất Huy có vấn đề?”
Triệu Hướng Vãn thấy anh ta truy hỏi, thế là cũng kiên nhẫn giải thích: “Nếu như Lạc Nhất Huy là một nhà tâm lý học chuyên nghiệp, thế chắc chắn anh ta có hiểu biết về bản chất con người, có thể lợi dụng điểm yếu của việc này. Má Phùng bị bệnh, vào đúng thời điểm yếu ớt nhất, xuyên qua cửa sổ phòng má Phùng vừa khéo có thể nhìn thấy bóng lưng của Quý Chiêu, anh ta chọn rời đi vào lúc đó, thật ra là đang tạo cơ hội cho má Phùng.”
Chu Xảo Tú nghe thấy, không ngừng lắc đầu: “Ôi chao!”
Triệu Hướng Vãn lại nói tiếp: “Nhưng chuyện xảy ra lần này vốn không phải do Lạc Nhất Huy sắp xếp trước. Má Phùng kích thích, Quý Chiêu quay trở lại phòng vẽ, Đoạn Dũng lén chạy đi, Quý Chiêu leo lên tấm biển quảng cáo… nếu như anh ta có thể sắp xếp để những chuyện này xảy ra theo trình tự, vậy chắc hẳn anh ta là một tên tội phạm thiên tài.”
Chu Phi Bằng lên tiếng cười nhạo: “Thiên tài à? Chỉ với một tên Lạc Nhất Huy du học nước ngoài, vẻ mặt đầy kiêu ngạo, trong mắt chẳng có ai khác mà muốn trở thành tội phạm thiên tài á? Cậu ta xứng sao?”
Hứa Tung Lĩnh đưa tay vỗ ót Chi Phi Bằng một cái, phát ra một tiếng “bốp” trong trẻo.
“Đừng có nói bậy bạ! Tội phạm thiên tài cũng không phải thứ tốt đẹp gì, nói cái gì mà không xứng với không hợp ở đây? Chúng ta làm cảnh sát, có ai lại muốn đụng phải một tên tội phạm thiên tài đâu chứ? Giết người rồi vô hình, không có bất kỳ chứng cứ nào, cũng không để lại bất kỳ dấu vết gì, tất cả mọi người điều tra lại chẳng có chút manh mối nào, cậu cho rằng như vậy thú vị lắm sao? Sau này cậu ít qua lại với Lạc Nhất Huy đi, cũng im miệng lại cho tôi!”
Trong lúc nói chuyện, Triệu Hướng Vãn đột nhiên dừng bước.
Sau khi nhận được thông báo có thể ra khỏi khách sạn, một đám người rời khỏi phòng tiệc ở lầu một, người nào người nấy mặc lễ phục tinh xảo, trông vừa lễ phép vừa ưu nhã.
Nguỵ Mỹ Hoa mặc một bộ quần áo màu xanh sapphire cũng ở trong đó.
Sau khi nhìn thấy Nguỵ Mỹ Hoa, ánh mắt Triệu Hướng Vãn lướt qua người bà ta, sau đó tầm mắt chuẩn xác khoá chặt hai người.
Sóng vai cùng với Nguỵ Mỹ Hoa lúc này là một người đàn ông trung niên có vóc dáng cao gầy, vầng trán đầy đặn, ánh mắt hẹp dài, hốc mắt sâu hút, màu mắt nhạt, giống Triệu Hướng Vãn tới sáu mươi, bảy mươi phần trăm… chắc hẳn là Triệu Thanh Vân.