Khóe miệng Quý Chiêu cong lên, lộ ra một nụ cười nhạt, tinh khiết tựa như thuỷ tinh.
Quý Cẩm Mậu nhìn thấy rõ ràng, nước mắt rơi xuống. Ôi, con trai cười rồi! Đã lâu lắm rồi con trai ông ấy không cười như vậy.
Ánh mắt nhìn về phía Triệu Hướng Vãn cũng trở nên mãnh liệt hơn, chỉ hận không thể quỳ xuống lạy cô một lạy. Cô gái này đúng là bảo bối! Cô chính là cứu tinh của Quý Chiêu!
Hứa Tung Lĩnh cũng cảm thấy có chút xúc động.
Chứng tự kỷ, còn được gọi là chứng rối loạn tự kỷ, đặc điểm chủ yếu chính là thờ ơ với các loại tình cảm, từ chối trao đổi, chậm phát triển ngôn ngữ, các hành vi thường sẽ lặp đi lặp lại một cách rập khuôn, bên cạnh đó phạm vi sở thích cũng bị giới hạn rõ rệt. Ở trong nước, sự hiểu biết của con người đối với chứng tự kỷ này chỉ mới khởi sắc, mấy năm trước ở nước ngoài đã có giáo sư ngành tâm lý học đã thử các phương pháp điều trị có hệ thống.
Ngay cả chuyên gia tâm lý học giỏi nhất ở nước ngoài cũng không có cách ứng phó với người mắc chứng tự kỷ, thế nhưng Triệu Hướng Vãn chỉ nói mấy câu đã khiến anh có phản ứng tích cực rồi sao? Quá khó tin!
Đủ loại lời khen và cảm thán truyền vào đầu, thế nhưng trong lòng Triệu Hướng Vãn cũng chẳng hề động đậy, lần đầu tiên phát hiện thuật đọc suy nghĩ của mình có thể nhìn thấy được thế giới nội tâm của đối phương, vậy nên cô đang khám phá.
Nội tâm Quý Chiêu được phơi bày dưới dạng hình ảnh, ở trong đó anh chính là một chút chim sơn ca nhỏ bé đang cố gắng bay lượn, điều này có phải đang ám chỉ việc anh cũng muốn thoát ra khỏi cánh đồng tuyết trống trải, cô đơn này?
Anh là một thiên tài hội hoạ, có thể phơi bày những hình ảnh bản thân nhìn thấy một cách chân thật và hoàn hảo nhất. Những tác phẩm của anh luôn mang một sắc thái tươi sáng, vậy mà tại sao những hình ảnh trong nội tâm anh lại chỉ có hai màu đen trắng?
Nếu anh có thể tùy ý tăng thêm vật phẩm trong thế giới nội tâm mình, tại sao lại không thêm màu sắc vào?
Nghĩ đến việc vừa nãy cũng nhờ câu nhắc nhở của mình, Quý Chiêu mới vẽ thêm một cây đại thụ vào đó, trong đầu Triệu Hướng Vãn xuất hiện một suy nghĩ mơ hồ… có khi nào, Quý Chiêu không biết bản thân mình là chúa tể trong thế giới nội tâm của anh không?
Thế giới nội tâm của anh thay đổi dựa trên cảm xúc của anh, Quý Chiêu giống như một đứa bé u mê trong đó, bị động đón nhận thế giới này, không biết phải thay đổi thế nào.
Triệu Hướng Vãn thử lên tiếng: “Anh vẽ thêm một cái tổ chim trên cành cây đi, trong tổ chim có lông chim, cỏ khô, bên trên phủ một lớp lá thật dày, che lại để cản mưa, vừa thoải mái vừa ấm áp.”
[Được.]
Trong giọng nói của Quý Chiêu lộ ra âm thanh hân hoan như một đứa trẻ, lần đầu tiên cảm nhận được niềm vui sướng khi sáng tạo ra thế giới, cây bút vẽ lại xuất hiện một lần nữa, một tổ chim ấm áp xuất hiện ở khe hở giữa cành cây.
“Bây giờ anh vào trong tổ chim ngủ đi.”
Chú chim sơn ca vui mừng kêu lên một tiếng, vỗ cánh bay về phía tổ chim ở đằng trước, tựa như phát hiện ra đồ chơi mới, vui vẻ mổ vào những cành cây khô ở xung quanh.
“Thoải mái lắm đúng không? Anh không cần quan tâm tới sự ồn ào ở bên ngoài nữa, đó chỉ là gió đang lay động những cành cây mà thôi.”
Quý Chiêu vô cùng nghe lời, hai tay thoải mái rủ xuống, nghiêng người dựa vào trên tấm biển hiệu, khóe miệng cong lên lộ ra nụ cười, đôi mắt khép hờ hệt như đang ngủ.
Triệu Hướng Vãn quay đầu, nháy mắt với Hứa Tung Lĩnh.
Hứa Tung Lĩnh gật đầu một cái, sửa sang lại dây an toàn bên hông một chút, sau đó chống một tay lên bệ cửa sổ, nhảy lên.
Anh ta xuất thân là lính đặc chủng, động tác vừa nhạy bén vừa có lực, bước qua khung thép, vội vàng đến gần Quý Chiêu.
Chân Hứa Tung Lĩnh vừa chạm lên khung thép một cái, đã khiến khung thép lay động một trận. Rõ ràng khung thép được hàn vào vách tường như thế không chịu nổi sức nặng của hai người. Tấm bảng hiện cũng lung lay sắp rơi, người xem cũng sợ hãi run rẩy.
Tất cả mọi người đều nín thở, mấy người nhát gan lập tức che mắt lại, không dám nhìn tiếp.
Hứa Tung Lĩnh từ từ tiến đến gần Quý Chiêu, tim Triệu Hướng Vãn đập nhanh hơn, ánh mắt của cô vẫn luôn nhìn chằm chằm vẻ mặt của Quý Chiêu, tinh thần căng thẳng cao độ.
Hình ảnh trong đầu Quý Chiêu cũng không hề thay đổi, vẫn là cánh đồng tuyết, nơi hoang dã, cây khô và chim sơn ca. Chim sơn ca đang rúc trong tổ chim, lười biếng giơ một bên cánh che đầu mình lại, nhắm mắt ngủ yên lặng ngủ.
Khung thép đung đưa.
Cây đại thụ cũng bắt đầu chuyển động.
Nhưng con chim sơn ca lại ngủ rất yên tâm trong tổ của mình.
Sau khi xác nhận nội tâm của Quý Chiêu vẫn bình tĩnh, sẽ không có bất kỳ phản kháng gì, tay phải Triệu Hướng Vãn giơ lên, rồi lại nhanh chóng hạ xuống, trên mặt lộ vẻ kiên định: “Lên!”
Ở hành lang khách sạn không tìm được vật để cố định, chỉ có thể cố định đầu còn lại của dây an toàn ở ngang hông hai cảnh sát khác. Hai người họ vũng vàng bấu vào bệ cửa sổ ở hai bên, mượn chiều thẳng đứng của bức tường để chống đỡ, làm giảm đi lực kéo của sợi dây. Nhìn thấy động tác tay của Triệu Hướng Vãn, hai người cũng nhanh chóng ngồi xổm xuống, chuẩn bị chịu đựng lực kéo to lớn kia.
Nhất định phải bắt được Quý Chiêu trước khi tấm bảng hiệu rơi xuống!
Động tác của Hứa Tung Lĩnh như nước chảy mây trôi, chỉ một giây đã có thể bắt được Quý Chiêu, sau đó cũng lập tức vòng sợi dây an toàn đã chuẩn bị từ trước qua bên hông anh, sau đó nhấc anh lên khỏi khung thép.
“Cọt… kẹt!” Chiếc khung thép cũng không chịu nổi phần lực này, chỗ nối với tường cũng bất ngờ gãy lìa.
Hứa Tung Lĩnh bước nhanh như bay, lao về phía bệ cửa sổ trước khi khung thép kia hoàn toàn rơi xuống. Hà Minh Ngọc, Chu Phi Bằng lập tức tiến lên, nhoài người ra, vững vàng đón lấy hai người.
Một tiếng hoan hô vang lên, Hứa Tung Lĩnh đưa Quý Chiêu trở về an toàn.
Bởi vì căng thẳng quá mức khiến hai chân Quý Cẩm Mậu nhũn ra, ông ấy ôm lấy Quý Chiêu, vừa khóc vừa cười: “Quay về là tốt rồi, quay về là tốt rồi.”
Hứa Tung Lĩnh cởi dây thường bên hông ra, vừa rồi khi hai người đến gần bệ cửa sổ, khung thép đã rơi xuống, thế nhưng cũng sự phối hợp ăn ý của các đồng đội, không có ai bị thương cả.
Hứa Tung Lĩnh quay đầu nhìn về phía Triệu Hướng Vãn, gật đầu tán thưởng.
Nếu như không nhờ Triệu Hướng Vãn trấn an cảm xúc của Quý Chiêu, chỉ cần anh không phối hợp, nhiệm vụ giải cứu này sẽ đầy rẫy khó khăn.
Triệu Hướng Vãn như trút được gánh nặng.
Nói thật, khi bỏ ngoài tai lời phản đối của đội trưởng Hứa, chủ động đứng ra trò chuyện với Quý Chiêu, Triệu Hướng Vãn cảm thấy áp lực trước đây chưa từng có.
Cũng may không có nguy hiểm gì, cũng may mọi người đều bình an vô sự.
Trong thế giới nội tâm của Quý Chiêu, ở trong ổ của mình, chú chim sơn ca mở mắt ra, đang tò mò thò đầu ra ngoài tổ chim, nhìn ngắm thế giới bên ngoài.