Ngụy Mỹ Hoa?

Triệu Thanh Vân?

Nghe thấy hai cái tên này, tim Triệu Hướng Vãn đập thình thịch.

Người phụ nữ trông chỉ khoảng ngoài ba mươi tuổi này lại chính là mẹ ruột của cô!

Sau mười tám năm xa cách, cuối cùng Triệu Hướng Vãn cũng gặp lại mẹ ruột của mình.

Khi vừa biết về thân thế của mình, Triệu Hướng Vãn đã từng đứng trước gương tưởng tượng ra dáng vẻ của cha mẹ ruột.

Cha mẹ nuôi có dáng người thấp đậm, anh cả và anh hai cũng chỉ ở tầm trung, nhưng Triệu Hướng Vãn lại cao ráo và mảnh mai.

Cha mẹ nuôi có ngoại hình bình thường, mắt hai mí, mắt to, mũi tròn, nhưng Triệu Hướng Vãn lại có đường nét gương mặt sắc sảo, ngũ quan cân đối, sở hữu đôi mắt phượng dài, hẹp, mí lót và sống mũi cao thẳng, đầu mũi hơi nhọn.

Từ góc độ di truyền, cha mẹ ruột của cô chắc hẳn phải cao lớn, mũi cao và mắt phượng.

Người phụ nữ Ngụy Mỹ Hoa trước mắt, có vẻ ngoài sắc sảo, khuôn mặt trái xoan, đôi mắt to và sống mũi tròn, ngoại trừ vóc dáng thì cô không hề giống mẹ mình.

“Ôi dào, cái này chỉ là hàng chợ thôi, làm sao là quần áo cao cấp được chứ? Tôi còn có việc, đi trước nhé.” Ngụy Mỹ Hoa khiêm tốn vài câu, nở nụ cười gượng gạo và vẫy tay chào tạm biệt người đang nịnh nọt mình.

[Đồ quê mùa chưa từng thấy thế giới, chỉ biết đến cửa hàng Hoa Kiều. Cái áo khoác này của tôi là hàng xách tay từ Hồng Kông về, do nhà thiết kế hàng đầu của Pháp thiết kế, ở trong nước làm gì có mà mua được. Cô muốn mua á? Với cái thân hình tròn trịa đó thì cái hàng cao cấp ba ngàn tệ này, cô mặc lên chỉ sợ sẽ biến thành một con chuột xám mà thôi.]

Bà ta chính là Ngụy Mỹ Hoa.

Hồng Kông, nước Pháp, ba ngàn tệ... thế giới của Ngụy Mỹ Hoa xa vời với Triệu Hướng Vãn biết bao.

Trái tim đang đập mạnh bỗng nhiên trở nên bình tĩnh.

Vô cùng bình tĩnh.

Nguỵ Mỹ Hoa bước qua bên cạnh Triệu Hướng Vãn, liếc nhìn cô một cái, ánh mắt lướt qua khuôn mặt cô như không có gì.

“Cộc, cộc, cộc...”

Tiếng giày cao gót nện trên mặt đất, phát ra âm thanh rõ ràng.

[Con bé quê mùa chui ở đâu ra thế này, đôi mắt lại sáng lạ thường. Chỉ tiếc là xuất thân quyết định tất cả, nhìn dáng vẻ của cô ta chắc là lên thành phố làm công nhân, keo kiệt bủn xỉn, nghèo nàn tầm thường. Con bé Thần Dương nhà mình vẫn là có khí chất, ai cũng khen nó giống mình.]

Ánh mắt lạnh lùng và biểu cảm kiêu ngạo của Nguỵ Mỹ Hoa khiến Triệu Hướng Vãn không dám đến gần, lặng lẽ đi theo sau bà ta, lắng nghe suy nghĩ của bà ta.

[Con bé Thần Dương này cũng rất phấn đấu, có con mắt tinh tường, biết nịnh nọt Chu Kinh Dung. Có thể kết thông gia với tập đoàn Từ thị chẳng phải cũng nhờ vào cái miệng ngọt lịm và vẻ ngoài xinh đẹp của nó sao? Đừng nói, Thần Dương bảo mình mua cổ phiếu, ý tưởng này thật sự kiếm được nhiều tiền. Năm 87 khi Phát Triển Thâm Quyến ra mắt, một cổ phiếu giá hai mươi tệ, mình mua hai nghìn tệ được một trăm cổ phiếu, không ngờ năm 88 một cổ phiếu chia cổ tức bảy tệ, năm 89 mỗi cổ phiếu chia cổ tức mười tệ, còn có quyền mua thêm cổ phiếu, vốn liếng nhanh chóng được thu hồi lại. Đúng là thần tài nhỏ của mình mà.]

Triệu Hướng Vãn khựng lại.

[Đợi đến khi Thần Dương tốt nghiệp ba năm cao đẳng, gả vào nhà họ Từ, có sự hỗ trợ của cả hai nhà Từ và Chu, biết đâu một ngày nào đó Ngụy Mỹ Hoa mình, còn có thể trở thành phu nhân của tỉnh trưởng. Không ngờ, đứa con gái này lại có ích như vậy. Nếu hôm nay thắng bài, sẽ dẫn Thần Dương đi mua vài bộ quần áo đẹp, nhất định phải thu phục trái tim của tên nhóc nhà họ Từ.]

Bên vỉa hè có những cây long não tươi tốt, ánh chiều tà xuyên qua kẽ lá chiếu lên người, những tia sáng lấp lánh không mang lại chút ấm áp nào.

Từ năm mười tuổi, khi biết mình là đứa con gái được nuôi dưỡng ở quê, bị Triệu Thần Dương mạo danh thay thế, Triệu Hướng Vãn luôn âm thầm chịu đựng.

Triệu Thanh Vân hành sự rất thận trọng. Khi đến Triệu Gia Câu tìm người, ông cố ý giấu chức vụ và đơn vị của mình, sợ bị người dân quê lợi dụng. Sau khi Triệu Thần Dương rời đi, không còn tin tức gì nữa, thông tin hữu ích duy nhất ngoài việc Triệu Thanh Vân làm lãnh đạo ở thành phố Tinh thì cụ thể ông sống ở đâu, con đường nào, khu chung cư nào thì ngay cả Tiền Thục Phân cũng không biết.

Những năm 80, giao thông và thông tin liên lạc chưa phát triển, một đứa trẻ mười tuổi có thể làm gì? Triệu Hướng Vãn chỉ có thể học hành chăm chỉ, thi vào thành phố Tinh, để bản thân đứng cao hơn, có nhiều khả năng hơn.

Hôm nay cuối cùng cũng gặp được mẹ ruột, trái tim nóng bỏng của Triệu Hướng Vãn bỗng trở nên bình tĩnh.

Bà ta đẹp, nhưng cũng hời hợt; bà ta có tình mẫu tử, nhưng đầy tính toán; bà ta yêu quyền lực, tiền bạc, quần áo đẹp... tất cả những điều này khiến Triệu Hướng Vãn cảm thấy xa lạ.

Tám năm trôi qua, mối quan hệ giữa Triệu Thần Dương và Ngụy Mỹ Hoa trở nên thân thiết, Triệu Hướng Vãn không thể nào xen vào.

Cánh cổng trụ sở tỉnh ủy không dễ vào.

Ngưỡng cửa nhà cha mẹ ruột cũng rất cao.

Cứ thế đi đến trước mặt Ngụy Mỹ Hoa mà nói ra sự thật, liệu bà ta có tin mình không?

Sinh con gái trước khi kết hôn, quá khứ này đối với Triệu Thanh Vân và Ngụy Mỹ Hoa mà nói, e rằng đó là một chuyện xấu hổ muốn che đậy đến chết chứ? Nếu Ngụy Mỹ Hoa thực sự có tấm lòng của người mẹ, sao lại nỡ lòng bỏ con gái ruột ở quê không đoái hoài, mười năm sau mới đi đón về? Hiện giờ bà ta đã xây dựng mối quan hệ mẹ con đôi bên cùng có lợi với Triệu Thần Dương, liệu bà ta có sẵn sàng từ bỏ không?

Nghĩ đến đây, ánh mắt của Triệu Hướng Vãn trở nên sâu thẳm.

Ngụy Mỹ Hoa cảm thấy có người đi theo, nắm chặt chiếc túi xách bằng da cá sấu đính ngọc trai, hơi nghiêng đầu, dùng ánh mắt liếc nhìn. Phát hiện ra cô gái gầy gò đã nhìn thấy ở cổng trụ sở tỉnh ủy, trong lòng hơi yên tâm.

[Con bé quê mùa này bám theo mình là có ý gì? Nhìn bộ dạng quê mùa của cô ta, chẳng lẽ muốn xin tiền mình? Dạo này mấy người ở quê thật là, thấy người giàu là nhào tới, không cách nào đuổi đi được. Thôi thôi, mau đi nhanh lên, đừng để lỡ cuộc hẹn chơi mạt chược lúc mười giờ ở Cảnh Thịnh.]

Không hiểu vì sao, Triệu Hướng Vãn bỗng nhiên cảm thấy buồn cười.

Ngụy Mỹ Hoa đã nghĩ mình là một cô gái quê đến xin tiền, vậy thì không bằng diễn cho bà ta xem một vở kịch.

Triệu Hướng Vãn nhanh chóng bước lên vài bước, chặn đường Ngụy Mỹ Hoa, hai tay nắm chặt, đặt bên người, thân người hơi nghiêng về phía trước: “Có phải là cô Ngụy không ạ? Cháu... cháu họ Triệu.”

Ngụy Mỹ Hoa thiếu kiên nhẫn giơ tay, ngắt lời Triệu Hướng Vãn: “Được rồi, được rồi, tôi biết rồi, cô nói cô họ Triệu, là người ở quê của Triệu Thanh Vân đúng không?”

Bà ta mở túi xách, tùy tiện lấy ra hai tờ tiền nhét vào tay Triệu Hướng Vãn: “Được rồi, cô từ quê lên đây chẳng phải là để xin tiền sao? Tiền đã đưa cho cô rồi, mau đi đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play