Triệu Hướng Vãn nghiêm túc lắng nghe tiếng lòng của bà ấy.
[Vụ án kia cũng đã trôi qua mười năm rồi, không ngờ vẫn còn có người tới hỏi. Hai cô gái này chắc hẳn là cảnh sát rồi, với cách đặt câu hỏi thế này cùng với dáng vẻ làm việc thật sự rất giống. Đã nhiều năm như thế rồi, ôi giống hệt như con bé Cố Văn Kiều kia, ôi chao! Cố Văn Kiều mất mẹ, cũng là một đứa trẻ đáng thương. Hằng năm vào ngày giỗ mẹ, con bé đều tới quán của tôi gọi hai món ăn mà y tá Chu thích nhất, nhìn cửa đến ngẩn người, dáng vẻ kia khiến lòng người khác chua xót.]
Không ngờ bà chủ có quen biết Cố Văn Kiều, Triệu Hướng Vãn hỏi: “Cô có quen người nào trong số bốn nạn nhân của vụ thảm án năm đó không ạ?”
Hồ Ái Ngọc trả lời không chút do dự: “Cô có quen y tá trưởng Chu, tính cách của cô ấy vô cùng tốt, thích nói thích cười, cuối tuần thường xuyên cùng con gái tới quán của cô gọi mấy món ăn, bảo là lễ tẩy trần cho răng. Cô ấy rất thích ăn món bánh kếp khoai tây, bún mọc, gà kho gừng cay, đáng tiếc… Người tốt thường không sống lâu.”
Triệu Hướng Vãn hỏi: “Thế cô có biết, Cố Văn Kiều, con gái của y tá Chu không?”
Hồ Ái Ngọc gật đầu: “Cô có biết, là một cô gái vô cùng tốt, quan hệ giữa hai mẹ con cũng rất thân thiết. Sau khi mẹ cô bé mất, cô bé cũng ít tới đây hẳn, nhưng vào ngày mười lăm tháng năm hằng năm, con bé nhất định sẽ tới gọi ba món ăn, ăn xong rồi lặng lẽ ra về. Trước kia con bé thường đi một mình, nhưng về sau có thêm chồng con bé đi cùng!”
Phiền Hoằng Vĩ đến ăn cơm cùng cô ấy sao?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play