Hai từ "con hoang" khiến lửa giận trong lòng Vũ Kiến Thiết bùng lên. Xuất thân từ quân đội, ông ta phản ứng cực kỳ nhanh chóng, tóm lấy hai tay của Liễu Phúc Muội rồi đẩy mạnh bà ta một cái: “Cô làm loạn đủ chưa?!”
Liễu Phúc Muội ngã phịch xuống sofa, ngồi đó ngây người nhìn Vũ Kiến Thiết đang cau mày, bà ta bùng nổ trong tiếng khóc gào thất thanh: “Họ Vũ, ông thật là tàn nhẫn... Mạnh Vĩ nhà tôi đã bị thương ở chân vì cứu ông, vậy mà ông trả ơn bằng cách này sao? Ban đầu tôi nghĩ rằng ông nhận nuôi Nhị Mao là vì lòng tốt, ai ngờ ông lại đánh tráo Nhị Mao! Đứa trẻ này trông giống ông như đúc, chắc chắn là đứa con hoang của ông ở bên ngoài, đúng không? Lương tâm của ông bị chó ăn mất rồi, ông là đồ cầm thú!”
Trong những lời nguyền rủa liên tiếp, mọi người trong văn phòng đều cảm thấy da đầu tê dại.
Nếu những gì Liễu Phúc Muội nói là sự thật, thì Vũ Kiến Thiết thật đúng là kẻ mặt dày vô sỉ! Vì muốn hợp thức hóa con riêng của mình mà ông ta đã tráo đổi con của đồng đội. Ông ta đã lừa dối cả hai người mẹ là Liễu Phúc Muội lẫn Miêu Huệ, thật không còn gì để nói mà!
Chu Như Lan nhìn chằm chằm vào Vũ Như Liệt với ánh mắt đầy lạnh lùng, không nói một lời.
Dường như Vũ Như Liệt đã biết điều gì đó từ trước, ánh mắt đầy vẻ lảng tránh, không dám đối diện với Chu Như Lan.
Uông Hiểu Tuyền nhìn Vũ Kiến Thiết: “Rốt cuộc chuyện này là thế nào?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT