Nửa tiếng sau, Triệu Hướng Vãn quay lại, rút ra một tấm ảnh đen trắng cỡ nửa inch, đưa đến trước mặt Hùng Thành Phong.
Hai tay và toàn thân Hùng Thành Phong bị cố định trên ghế, không thể cử động nhiều. Hắn ta run rẩy đưa tay chậm rãi đón lấy bức ảnh, ánh mắt tham lam nhìn chăm chăm vào tấm ảnh nhỏ xíu.
Đứa bé cắt tóc ngắn, mặc áo thun trắng, một chiếc quần yếm hoa, đôi chân trắng trẻo trần trụi, ngồi trên một chiếc ghế nhỏ, thân hình tròn trĩnh, đôi mắt to tròn, đôi môi mũm mĩm, một đôi tai to vểnh trông vừa buồn cười lại vô cùng đáng yêu.
Càng nhìn, Hùng Thành Phong càng phấn khích.
Hắn ta nhìn chăm chằm bức ảnh suốt năm phút, đôi mắt dần dần đong đầy nước mắt, hắn ta kích động nói: "Con trai tôi! Đúng là con trai tôi! Cô xem đôi tai vểnh này, y hệt tôi hồi nhỏ. Cả đôi mắt này nữa, mắt hai mí, giống hệt tôi, giống hệt tôi."
Triệu Hướng Vãn trong lòng khẽ đảo mắt. Gã này, đúng là vì muốn có con mà phát điên rồi.
[Là con trai của tôi, tôi có con trai rồi, tôi xứng đáng với liệt tổ liệt tông rồi. Nói cho cảnh sát biết tung tích của Trạm Hiểu Lan cũng không vấn đề gì, nhưng phải để họ tìm con trai về cho tôi. Tôi không giết người, cùng lắm chỉ bị kết tội cưỡng ép, bắt cóc, thi hành án khoảng chục năm. Nếu ở trong tù cải tạo tốt, có khi được giảm án, bảy, tám năm là được ra rồi. Đến lúc đó, con trai tôi cũng vừa vào cấp hai, tôi vẫn còn có thể lớn lên cùng nó.]
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT