Đôi bàn tay của bà ấy ấm áp, mềm mại, ngón giữa có vết chai dày do cầm bút lâu ngày, đó là đôi tay của một nhà giáo. Đứng trên bục giảng suốt cả đời, nhưng vì con gái cần được chăm sóc nên bà ấy buộc phải nghỉ hưu sớm. Trong lòng Lý Nhã Phân, bà ấy vừa không nỡ, vừa bất lực.
Nhưng ngay cả như vậy, Lý Nhã Phân và Tần Nghĩa Trung cũng chưa bao giờ oán trách cảnh sát điều tra, càng không sinh ra bất mãn đối với xã hội, chỉ lặng lẽ chăm sóc cô con gái bị liệt, cố gắng kiếm tiền để chữa bệnh cho con.
[Các đồng chí cảnh sát cũng vất vả quá nhỉ, cô gái trẻ như vậy, chắc tuổi tác cũng gần bằng Nguyệt Ảnh nhà mình khi đó, vừa mới bước vào công việc, đầy nhiệt huyết. Vụ án tám năm trước lúc con mình mới bị trúng độc, bao nhiêu cảnh sát đã không phá được, giờ mấy người trẻ tuổi này lại dám gánh trọng trách, thật là những đứa trẻ tốt.]
Có lẽ vì khả năng đọc tâm, hiểu quá sớm đạo lý "biết người, biết mặt nhưng không biết lòng", Triệu Hướng Vãn có chút né tránh việc tiếp xúc cơ thể với người khác.
Tuy nhiên, sự đụng chạm của Lý Nhã Phân lại khác biệt. Bà ấy dịu dàng, hiền hòa, lương thiện, nắm tay nhẹ nhàng, truyền đến là sự quan tâm, biết ơn và tin tưởng, khiến Triệu Hướng Vãn cảm thấy an tâm.
Triệu Hướng Vãn không rút tay ra, mím môi, trịnh trọng hứa: "Cô yên tâm, cháu sẽ cố gắng hết sức."
Hà Minh Ngọc bị nắm tay trái nên dùng tay phải đặt lên mu bàn tay của Lý Nhã Phân: "Cô cứ yên tâm, chúng cháu sẽ cố gắng hết sức."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT