Sắc mặt Mai Mai trở nên tái nhợt, cô bé đứng thẫn thờ tại chỗ, quên cả khóc, cảm thấy như bị cả thế giới bỏ rơi.

Đêm khuya, sàn nhà lạnh lẽo, cô bé đứng đó với đôi chân trần, khuôn mặt đầy nước mắt, cảnh tượng thật thê lương.

Nhưng trong lòng Triệu Hướng Vãn lại không hề gợn sóng. Một đứa trẻ cố tình bỏ rơi em gái chỉ để độc chiếm tình yêu của cha mẹ, không đáng được bảo vệ, càng không nên được tha thứ.

Trước mắt, một bóng dáng cao lớn che khuất ánh sáng từ đèn huỳnh quang, trong bóng tối, Triệu Hướng Vãn thấy Hứa Tung Lĩnh bước tới trước mặt mình, vẻ mặt nghiêm túc và kiên nghị: "Bạn học Triệu Hướng Vãn, cảm ơn sự giúp đỡ của em, thật sự cảm ơn em nhiều lắm!"

Nói xong, Hứa Tung Lĩnh khép ngón tay phải lại, đặt bàn tay ngang hàng với lông mày phải rồi hạ xuống. Đó là một động tác chào tay gọn gàng, chuẩn mực của cảnh sát, biểu thị sự tôn trọng và công nhận, điều này khiến Triệu Hướng Vãn cảm thấy niềm tự hào và kiêu hãnh dâng trào trong lòng.

Khả năng đọc suy nghĩ mà cô vô tình có được từng khiến tuổi thơ của cô trở nên mơ hồ và đau khổ, nhưng bây giờ, cô có thể sử dụng khả năng của mình để giúp đỡ thầy cô, hỗ trợ cảnh sát.

Triệu Hướng Vãn cũng chào lại với động tác đầy vẻ chuẩn mực, ngẩng cao đầu: "Đó là việc tôi nên làm."

Giọng nói của cô trong trẻo, mang theo một chút non nớt của tuổi thiếu niên, giống như dòng suối trong vắt chảy qua thung lũng yên tĩnh, va đập vào những viên đá xanh, vang lên tiếng róc rách.

Hứa Tung Lĩnh và Chu Xảo Tú nhìn nhau, vào khoảnh khắc này, cả hai đều có chung một cảm giác: Trầm tĩnh, bình thản, không kiêu ngạo, năng lực xuất sắc, tương lai cô bé này sẽ rất rực rỡ!

Ngày 18 tháng 11 năm 1991, tiết trời thu dần se lạnh.

Triệu Hướng Vãn nhận được một gói hàng gửi từ quê lên, là một chiếc áo len cổ tròn màu xanh lá cây rực rỡ. Nhìn chiếc áo len quen thuộc với những đường vặn thừng đôi, màu sắc tươi sáng vừa vặn, đôi mắt của Triệu Hướng Vãn ánh lên sự vui vẻ.

Bạn cùng phòng Trương Á Lam ghé sát vào người cô, nhìn chiếc áo len rồi “chậc chậc” hai tiếng: “Màu này... kiểu dáng này...” Dù không nói hết câu, nhưng Triệu Hướng Vãn vẫn nghe được rõ ràng.

[Chiếc áo này quá mực sặc sỡ rồi, kiểu dáng thì lỗi thời, làm sao mà mặc ra ngoài được cơ chứ?]

Triệu Hướng Vãn quay đầu nhìn Trương Á Lam một cái.

Mặt Trương Á Lam lập tức đỏ ửng lên, có chút ngượng ngùng giơ hai tay lên: “Tôi biết, tôi biết, tôi không nên chê áo này quê mùa, nhưng... Màu xanh đọt chuối thế này thực sự rất chói mắt đấy.”

Triệu Hướng Vãn áp chiếc áo vào má mình, cảm nhận sự mềm mại của nó.

Cô của cô chỉ biết đan hai kiểu là mũi đan đơn và mũi vặn thừng, nhưng đan rất nhanh, một tuần là xong một chiếc, năm nào cũng đan một chiếc gửi cho Triệu Hướng Vãn.

Dù cha mẹ nuôi luôn dành mọi sự quan tâm cho con gái ruột của họ là Triệu Thần Dương, thường xuyên gây khó dễ cho Triệu Hướng Vãn, nhưng người cô Triệu Đại Thúy lại là ánh sáng ấm áp nhất trong tuổi thơ của cô.

Người nông thôn đặt tên rất đơn giản, cô của Triệu Hướng Vãn là Triệu Đại Thúy và cha cô là Triệu Nhị Phúc là hai chị em ruột. Triệu Đại Thúy hiền lành, chịu thương chịu khó, sau khi lấy chồng ở làng bên thì đã sinh ra ba cô con gái, nhưng thường bị bố mẹ chồng và chồng ghẻ lạnh. Triệu Nhị Phúc lấy vợ là Tiền Thục Phân, sinh được hai người con trai và một cô con gái, cuộc sống tương đối khá giả.

Là phụ nữ cùng cảnh ngộ, nhìn thấy Triệu Hướng Vãn cũng hiền lành ngoan ngoãn nhưng lại không được cha mẹ yêu thương, Triệu Đại Thúy thương xót, thường lén lút cho cô đồ ăn, đồ dùng, quần áo. Khi Triệu Hướng Vãn lần đầu có kinh nguyệt, cô cực kỳ hoảng sợ lạ lo lắng, chính Triệu Đại Thúy đã đưa cô đi mua băng vệ sinh, giấy vệ sinh và nhẹ nhàng dạy cô cách giữ gìn vệ sinh trong kỳ kinh nguyệt, cố gắng không tiếp xúc với nước lạnh.

Trong lòng Triệu Hướng Vãn, cô là người thân thiết nhất.

Cất áo len vào tủ, Triệu Hướng Vãn thay bộ đồng phục học viên của trường, mặc một chiếc áo sơ mi hoa nhí trắng giản dị, một chiếc quần vải xanh, búi tóc hai bên, sửa soạn xong xuôi rồi chuẩn bị ra ngoài.

Hiếm khi Trương Á Lam thấy Triệu Hướng Vãn mặc trang phục thường ngày, tò mò hỏi: “Cậu đi đâu đấy? Ăn mặc đẹp thế.”

Triệu Hướng Vãn mím môi, không trả lời.

Sống chung trong ký túc xá hơn hai tháng rưỡi, mọi người dần dần quen thuộc với nhau. Trương Á Lam là người tính tình bộc trực, đưa tay định vỗ vai Triệu Hướng Vãn, miệng đùa: “Sao vậy? Còn có bí mật nữa à?”

Triệu Hướng Vãn không thích tiếp xúc cơ thể với người khác, lùi lại nửa bước.

Tay của Trương Á Lam lơ lửng giữa không trung, có chút ngượng ngùng, nhưng cô ta nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, thu tay lại cười xòa: “Thôi được rồi, tôi không hỏi nữa.”

[Chắc chắn có chuyện rồi! Bình thường Triệu Hướng Vãn ít nói trong lớp, hôm nay chưng diện thế này không chừng là đang yêu đương rồi. Lạ nhỉ, là ai thế? Nhìn cô ta một cái tôi còn không dám nói lời nào, cậu con trai nào mà gan thế?]

Những suy nghĩ tương tự, Triệu Hướng Vãn đã nghe quá nhiều.

Bước chân cô khựng lại một chút, rồi nhanh chóng rời khỏi ký túc xá.

Ra khỏi tòa nhà ký túc, cô đi dọc theo con đường cây long não về phía khu nhà ở của giảng viên, đi thẳng đến một tòa nhà tập thể số 201, vừa gõ cửa đã nghe thấy giọng nói dịu dàng và vui vẻ của Chu Xảo Tú từ bên trong: “Đến rồi, đến rồi!”

Kể từ khi cô cứu được bạn nhỏ Hứa Trân Bảo, Chu Xảo Tú đã đặc biệt quan tâm đến Triệu Hướng Vãn, mới sáng sớm đã gọi cô hôm nay đến nhà ăn cơm.

Ký túc xá của giảng viên trường đại học công an được xây từ những năm 70, diện tích hơn 50 mét vuông, có hai phòng ngủ và một phòng khách, phòng khách không lớn, chỉ đủ chỗ kê một chiếc bàn vuông gần cửa sổ.

Vừa bước vào, một mùi hương ngọt ngào nồng nàn tỏa ra, Triệu Hướng Vãn nhìn lên, thấy trên bàn ăn nhỏ trong phòng khách có một chiếc bánh kem tròn đang tỏa ra mùi thơm hấp dẫn.

Chu Xảo Tú bày đĩa thức ăn cuối cùng lên bàn, tháo tạp dề ra, nở nụ cười rạng rỡ: “Nhân vật chính đến rồi, hôm nay cô, chú Hứa và Bảo Bảo, sẽ cùng em tổ chức sinh nhật."

Bước chân Triệu Hướng Vãn như bị đóng đinh xuống sàn gạch, không thể nhúc nhích.

Trên bàn ở giữa phòng khách bày đủ món ăn, ở giữa có một chiếc bánh kem lớn trang trí hoa kem màu đỏ xanh rực rỡ, ở giữa bánh có một món đồ trang trí bằng socola trắng: một cô bé mặc váy công chúa, đội vương miện.

Trong giấc mơ, Triệu Hướng Vãn đã vô số lần tưởng tượng ra khung cảnh này.

Cha mẹ ruột đón cô về bên cạnh, vào ngày sinh nhật tặng cô một chiếc bánh kem to, trên bánh có cắm nến và búp bê công chúa, cha mẹ cười nói: “Con yêu, chúc con sinh nhật vui vẻ!”

Chỉ tiếc rằng, đến năm 18 tuổi, cô vẫn không nhận được tin tức gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play