Trong nháy mắt bay lên không làm Sở Huyền bất đắc dĩ ôm sát người trước mặt, không dám dễ dàng giãy dụa, chỉ có thể im lặng, thân thể nhỏ bé của Sở Huyền khống chế mà run rẩy.
Nhan Mộng Sinh cảm thấy người trong tay run lên, bước chân càng chậm, “Sao lại run?”
Sở Huyền cũng không biết, khi thân thể này chỉ có một mình cùng Nhan Mộng Sinh trong môi trường tối tăm và trống rỗng, nó sẽ run rẩy không kiểm soát được. Nó có thể đã thực sự lưu lại cảm giác sợ hãi sâu sắc cho chủ sở hữu ban đầu.
"Tiểu Huyền vừa mới nãy bị dọa sợ thôi." Sở Huyền ngữ khí tràn ngập lên án, “Em vốn dĩ rất sợ chỗ tối, anh còn đột nhiên xuất hiện.”
Càng nói càng ủy khuất, thanh âm đều mang theo điểm run, giống như muốn khóc.
"Là lỗi của anh." Nhan Mộng Sinh nhẹ giọng nói, còn trấn an mà vỗ vỗ lưng cậu.
Lời xin lỗi đột ngột của thiếu niên khiến cảm xúc đang ủ của Sở Huyền ngưng lại, sửng sốt một chút, cậu thật sự không ngờ rằng vài câu nói của mình lại khiến Nhan Mộng Sinhchủ động nhận lỗi và xin lỗi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT