Sở Huyền nhìn Nhan Mộng Sinh không thể bình tĩnh hơn, trong lòng thầm cắn răng, như thế nào lại giống như lâm vào đại địch vậy, cậu sợ gì chứ, không phải chỉ là nằm chung một chăn ngủ thôi sao?
Sở Huyền ngửa cổ như một con thiên nga nhỏ, ngạo nghễ đi về phía giường.
Ở trong mắt Nhan Mộng Sinh, Sở Huyền đang mặc một bộ đồ ngủ màu vàng giống như một con vịt nhỏ màu vàng mềm mại và dễ thương, bước từng bước nhỏ về phía hắn.
Sở Huyền lên giường, chui vào ổ chăn, nhưng chỉ là dựa vào góc giường xa nhất, vì sợ mình cùng Nhan Mộng Sinh quá gần nhau. Cậu chưa từng ngủ chung giường với ai, ngay cả Sở Niệm cũng muốn trèo lên giường của cậu cũng bị cậu đạp đi, nhưng ông trời không tha cho ai, giờ cậu thật sự phải chủ động lên giường của người khác.
Quả thực là một cách thái quá để mở cánh cửa cho ngôi nhà thái quá, thái quá về đến nhà.
(Thực sự là tui chả hiểu thằng bé nó đang nói gì cả)
Sở Huyền ngồi ở mép giường, cầm lấy điện thoại Nhan Mộng Sinh mang từ Nhan gia ra, cúi đầu lướt video, một giọng nói nhàn nhạt từ đầu kia truyền đến: “Nhóc ngồi ở bên cạnh như vậy sẽ ngã xuống.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT