Trong nhà, người làm tuổi trẻ nhất là Linh Tử nhìn thấy Sở Huyền nằm ở trên sô pha, liền đi tới, “Tiểu thiếu gia, Nhan tiên sinh vì cậu chuẩn bị một cái ghế đu dây, nói là để cậu lúc nhàm chán thì đi chơi một chút.”
Sở Huyền vươn tay nhỏ sờ sờ bàn đu dây, chất gỗ bị mài giũa vô cùng bóng loáng, căn bản sẽ không làm tay bị thương. Trên bàn đu dây còn có điêu khắc, như là một kiện tác phẩm tinh mỹ nghệ thuật.
Bàn đu dây cùng ghế bập bênh không khác nhau lắm, bàn đu dây còn có dây phòng hộ, có thêm một tầng võng mềm mại, bởi vì cũng đủ rộng, mặt trên còn có thể dùng để ngủ.
Thậm chí càng tuyệt chính là có cái chắn bản có thể che mưa chống nắng, cũng có thể tùy ý kéo xuống.
Sở Huyền vẫn luôn muốn ở trên bãi cỏ tràn đầy xanh biếc, có một cái xích đu, ở mặt trên đu qua đu lại mà phơi nắng ấm.
Cậu ngồi lên, bởi vì chân quá ngắn không chạm đến mặt đất, chỉ có thể treo ở trên mặt đất cách một khoảng nhỏ. Một khác bên Tuệ tỷ thấy một màn như vậy nhịn không được cười, đi tới nhẹ nhàng mà đẩy bàn đu dây, Sở Huyền ngồi ở trên đu tới đu đi, gương mặt đáng yêu tươi cười.
Nhan Mộng Sinh xuyên qua cửa sổ lầu hai nhìn đứa nhỏ trong sân sau cười rất vui vẻ, trên mặt vẫn lãnh nhạt như thường, trong ánh mắt nhìn như là một mảnh bình tĩnh, nhưng thật ra đáy mắt đang không ngừng giãy giụa rối rắm.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT