“Ngụy Dương, một tiếng Vô Kiệt, hai tiếng Vô Việt…” - Mặc Ỷ dùng sức bấu chặt lấy vả vai Ngụy Dương, cười gằng: “Trong lòng ngươi có ta không?”
Ngụy Dương có chút bỡ ngỡ, cuối cùng cũng có thể nhập vai, tự thân vận thành tiểu thịt tươi sắt thép: “Mặc Ỷ, nếu trong lòng ta không có ngươi, cả kiếp này ngươi vẫn không thể thấy ta.”
“…Ừm.” - Cảm thấy Ngụy Dương nói cũng có lý, Mặc Ỷ dịu lại đôi chút, song lại trừng mắt, hỏi: “Vậy ta hỏi ngươi, Vô Kiệt đó trong lòng ngươi là người như thế nào?”
“Ngươi rất muốn biết?” - Ngụy Dương hỏi, không đợi Mặc Ỷ trả lời, Ngụy Dương nói tiếp: “Người đó chính là nghĩa phụ của ta.”
Dường như, vết rách sâu trong tim Mặc Ỷ gần như được chữa lành, ngọn hỏa Diệm Sơn đã dần lắng xuống.
Mặc Ỷ ôm chặt Ngụy Dương vào lòng, đầu tựa lên vai cậu, nhẹ giọng: “Xin lỗi ngươi, ta sai rồi.”, Mặc Ỷ nũng nịu: “Ngụy Dương, ôm ta đi, sau này đừng rời xa ta nữa.”
“Ta không rời xa ngươi.” - Ngụy Dương ôm Mặc Ỷ, cậu ghé sát lại, vỗ vỗ lưng Mặc Ỷ: “Không bỏ ngươi, đời đời kiếp kiếp bên cạnh ngươi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT