Vệ Mạnh Hỉ rất hài lòng, dù sao thì Lục Quảng Toàn đào than đá dưới giếng suốt tám tiếng chỉ kiếm được tám mao 4 xu, cô dùng mười phút để chiên cơm có thể kiếm được gần bằng một ngày lương của anh, làm sao cô không thỏa mãn cho được?
Này chỉ là bắt đầu, Vệ Mạnh Hỉ tin tưởng về sau sẽ ngày càng tốt.
“Đương đương” Tiểu Ô Ô vịn tường lộc cộc đi lại, tay chỉ vào miệng “Mẹ, đương đương”.
Vệ Đông lấy viên kẹo dẹp lép từ trong túi ra, “Mẹ, em gái kêu mẹ ăn kẹo”.
Đứa nhỏ này không biết trong túi bỏ bao nhiêu thứ vô, nào là bụi bặm, cỏ khô dính vô cục kẹo sữa đen thui, nhìn ăn không vô nổi, “Bộ quần áo này có muốn mặc nữa không? Muốn thì ăn mặc cho đàng hoàng, còn không thì cởi ra cho mẹ”.
Đối với da mặt dày như Vạn Lý Trường Thành, cho rằng mẹ đánh là đau nó, còn mắng chính là yêu nó, mẹ không ăn vậy tự nó ăn luôn, nó dẩu mông chạy trốn thật nhanh ra ngoài để khoe với đồng bọn hôm nay nó ăn được kẹo sữa ngon nhất trên đời.
Hôm nay tâm tình Vệ Mạnh Hỉ không tồi nên tạm thời tha, không đánh nó, cô thu dọn dụng cụ, cọ rửa xung quanh để nghênh đón vị khách tiếp theo.
Nhưng có lẽ vận khí hôm nay đã dùng hết rồi, cả buổi chiều chẳng thấy có ai đến. Mặt trời sắp lặn cũng không có khách nào, qua giờ cơm càng không có ai bén mạng tới, Vệ Mạnh Hỉ đem số thịt còn lại đi ướp, trời nóng để qua đêm sẽ có mùi.
Che lấp mùi vị là chuyện nhỏ nhưng sợ cho người ta ăn vào sẽ đau bụng, đây chính là điều tối kỵ của việc kinh doanh ẩm thực.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play