Cô từng nghĩ đến vô số khả năng: trang sức, ngoại tệ, vàng thỏi, đồ cổ, tranh chữ, hay thậm chí là quỹ tín thác. Nhưng làm sao cô có thể ngờ được, thứ ông nội để lại lại là... một cảng biển!
“Ngày ấy, ông nội cũng không biết tương lai sẽ ra sao, chỉ có thể giao tiền cho Long tổng đốc. Long tổng đốc là người trọng nghĩa khí, chắc nghĩ tiền để không cũng phí, nên sớm dùng số tiền đó mua giúp nhà mình một cảng biển. Khi đó cảng chưa phát triển, giá chắc cũng không cao lắm. Nhưng đến năm 1974, cảng này bị bão lớn tàn phá hoàn toàn. Không biết giờ còn dùng được hay không...”
“Dùng được! Chắc chắn dùng được!” Vệ Mạnh Hỉ gần như nhảy cẫng lên. Cha cô đúng là lo xa quá mức. Một cảng lớn thế làm sao mà không dùng được? Dù sao trước giờ cũng chưa phát triển nhiều, bị bão phá hoại cũng không tổn thất gì lớn. Nhưng quan trọng là, đây là cảng tư nhân!
CẢNG TƯ NHÂN!
Đó là cảng do nhà cô sở hữu, hoàn toàn độc lập!
Trong lòng Vệ Mạnh Hỉ đã nảy sinh một kế hoạch. Hồi đó khi cô mua nhà ở Ý, mở nhà hàng không chỉ để phát triển ẩm thực Vệ gia, mà còn có mục đích khác.
Nói thật, làm nhà hàng kiếm được tiền là nhờ cực khổ. Đổ mồ hôi, thức khuya dậy sớm cũng chỉ là đồng tiền vất vả, sao mà so được với việc kinh doanh tài nguyên? Cô không thể quên được những điều đã chứng kiến trong “ảo cảnh” về việc Úc dùng quặng sắt để chèn ép Long Quốc, bóp nghẹt nguồn cung. Từ lần trò chuyện với ông Smith, cô đã nghĩ đến khả năng: nếu tài nguyên là thứ phải bán, thì tại sao cô không đứng ra bán?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play