Vệ Mạnh Hỉ cũng cảm thấy giống như vậy. Ban đầu cô nghĩ mình sẽ có nhiều thời gian nhất để ở bên cô con gái út, vì cô nghĩ sau khi con trai lớn lên đại học, sẽ chỉ còn mỗi cô bé ở bên mình. Nhưng cuối cùng, một bên cô phải đi Ý, một bên thì vừa về lại phải lo cho sức khỏe của cha, dạo gần đây thì mải mê bán than, mỗi ngày chỉ gặp con vào sáng sớm và buổi tối.
Khi con gái thi đại học, cô bé thậm chí không để họ đưa đi, nói rằng nếu họ đi, cô bé sẽ thấy căng thẳng. Không có họ, cô mới thoải mái hơn một chút.
Sự mạnh mẽ và can đảm của cô bé vượt xa trí tưởng tượng của họ. Không biết đó là điều tốt hay xấu nữa
“Sau này, trong nhà chỉ còn bốn ông bà già chúng ta thôi.”
“Đúng vậy, may mà bà Tô không nhắc đến chuyện muốn đi, nếu không thì chỉ còn ba người.”
Lão Lục ôm chặt lấy vợ, “Thế thì tốt quá...”
Nếu anh không nói gì thì thôi, nhưng nói ra lại khiến Vệ Mạnh Hỉ cũng cảm nhận được điều đó. Nhiệt độ trong phòng lập tức tăng lên. Tính từ lúc cưới nhau đến nay cũng đã hai mươi năm, họ giống như hai cỗ máy đã được mài giũa rất ăn ý, chẳng cần làm gì nhiều, đôi khi chỉ một ánh mắt, một hành động nhỏ cũng có thể là chất xúc tác cho tình yêu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT