Nhưng Đại Ngưu không chịu nổi bị vợ mình lải nhải mãi, nói đi nói lại chỉ bảo cậu bất tài. Từ nhân viên tạm thời lên chính thức mà mất bao nhiêu năm, nếu không phải nghĩ đến con cái thì cô đã ly hôn với cậu từ lâu rồi. Bây giờ,nếu đến việc nhỏ như xin việc cho anh em vợ cũng không làm được, chẳng biết cô lại làm ầm ĩ thế nào nữa đây.
Vệ Mạnh Hỉ nhìn thấy vẻ mặt khó xử của cậu, trong lòng đã đoán được chắc hẳn bị vợ ép đến. Cô cũng không bận tâm lắm, mỗi nhà đều có chuyện khó xử riêng. Dù rằng vợ cậu không biết phân biệt thân sơ nhưng ít nhất cũng vừa có việc làm, vừa chăm sóc bà cụ ở quê nhà gọn gàng, sạch sẽ. Ngay cả đứa em họ của nhà ông anh hai nhà bên kia cũng được cô chăm sóc sạch sẽ, đi học không ai dám bắt nạt.
Nghe Vương Xuân Mai kể, có lần Bảo Nhi bị bắt nạt ở trường, vợ Đại Ngưu đã trực tiếp đến nhà hiệu trưởng vừa khóc vừa mắng, mắng luôn cả tổ tiên mười tám đời của hiệu trưởng và giáo viên chủ nhiệm. Cuối cùng còn bắt đứa trẻ bắt nạt đứng dưới cột cờ xin lỗi công khai với Bảo Nhi. Từ đó, không ai dám động vào Bảo Nhi nữa.
Vợ Đại Ngưu tuy không đáng tin, nhưng có ưu điểm là rất bênh vực người nhà, còn rất chú trọng giáo dục cho con cái. Không học thì đánh, lấy đồ người khác cũng đánh, bỏ học bị bắt lại càng đánh… so ra còn đáng tin hơn mẹ chồng nhiều.
Vệ Mạnh Hỉ nghĩ đi nghĩ lại mấy chuyện này trong đầu, rồi gật đầu đồng ý:
“Vậy thì thím chờ tin tốt từ cháu.”
Đại Ngưu chưa kịp ăn cơm, đã nhanh chóng leo lên xe chở hàng của Trương Lão Tam quay trở lại Hồng Tinh

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play