Tô Ngọc Như rất nhanh đã chấp nhận công việc mới này, chỉ là ánh mắt nhìn Vệ Hành có chút kỳ quái:
“Ông thật sự không nhớ sao?”
Địch Địch ngốc nghếch cười.
“Thôi, không nhớ cũng tốt. Tôi, ông, lão Mạnh, lão Đinh, mấy cái xác già này chẳng còn sống được bao lâu nữa. Quên đi những chuyện không vui cũng là một loại may mắn.”
Vệ Mạnh Hỉ nghe mà cảm thấy lạ lùng, sao lại có cảm giác bà cụ Tô với cha mình quen nhau vậy? Nhưng nghĩ lại cũng giống như bà cụ quen biết với cậu của cô, những người thuộc thế hệ “nhị đại” nổi danh của tỉnh Thạch Lan thời ấy, quen nhau cũng không có gì khó hiểu. Dù sao thì, bất kể thời đại nào, giao tiếp xã hội dựa trên gia thế luôn là điều không bao giờ thiếu.
Ví dụ như bây giờ, năm đứa nhỏ nhà cô, từ lúc nhà máy nước của cô gây được tiếng vang lớn, đã có rất nhiều người chủ động đến làm quen. Không chỉ giới hạn trong những người đứng đầu các ban ngành thực quyền của thành phố Kim Thủy và Thư Thành, thậm chí còn có cả lãnh đạo cấp tỉnh. Nhờ Quảng Mai giúp đỡ làm cầu nối, cô còn từng vài lần ăn cơm với Phó tỉnh trưởng, chưa kể những người thuộc các đơn vị, nhà máy, xí nghiệp tư nhân ở mọi ngành nghề.
Đừng nói đến những tay phú hộ kiếm được vài chục vạn, với cô thì không đáng để mắt. Cơ bản là họ chỉ biết đến nịnh bợ cô, còn cô thì khéo léo giữ khoảng cách.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT