Hầu Ái Cầm cũng không phủ nhận, nói rằng tình yêu cha mẹ dành cho con cái là bản năng. Dù cho Lý Hoài Ân có kém cỏi đến đâu, dù có thế nào thì vẫn là con của họ. Họ có thể giúp được thì sao không giúp?
Đang nói chuyện, thì Tiết Minh Phương cũng nghe tiếng bước vào: “Tiểu Vệ!”
Kể từ sau khi Lữ Lệ Bình lén học nghề rồi mở một nhà hàng nhái, kết quả bị Vệ Mạnh Hỉ làm cho khốn đốn. Chỉ riêng vụ kiện tụng đã kéo dài hơn nửa năm, phải bồi thường mấy vạn đồng, còn suýt nữa khiến chồng bà ta mất việc, bởi bà chủ Vệ tức giận đến mức rút hết tiền tiết kiệm và trái phiếu quốc gia về, làm thành tích tài chính của chồng Lữ Lệ Bình giảm tới tám chín mươi phần trăm. Điều này không những khiến ông ta bị đồng nghiệp cười chê, mà còn gặp không ít khó khăn ở công ty.
Vốn dĩ đã là người làm lâu năm ở ngân hàng, đâu chịu nổi chuyện mất mặt như vậy. Giờ đây, ông ấy như chuột chạy qua đường, đến cả đi làm cũng không dám, nghe nói đang chuẩn bị xin nghỉ hưu.
Chồng bà ta mà nghỉ hưu, chẳng phải chồng Tiết Minh Phương sẽ có ngày được đứng lên sao? Mười mấy năm nay luôn bị chèn ép, giờ trong lòng vui sướng không thôi. Lúc này bà đúng là như “gió xuân đắc ý, ngựa hăng đường dài”, cứ như nông nô trở mình làm chủ... Ấy chết, sao lại nghĩ thế chứ!
Trong lòng mắng mình một trận, bà tự nhắc nhở không được cười quá lộ liễu, kẻo lỡ bà chủ Vệ lại nghĩ mình là kiểu người tiểu nhân đắc chí. Nhưng miệng như có ý chí riêng, cứ nhếch lên, không chịu hạ xuống. Thế nên, trong mắt Vệ Mạnh Hỉ, Hầu Ái Cầm và bà Trương lại nhìn ra khuôn mặt Xuân Minh Phương trở thành một biểu cảm méo mó, như muốn cười nhưng lại như muốn khóc, miệng còn co giật không ngừng.
“Chị dâu, chị… bị làm sao thế?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT