Cha không để lại gì khác, chỉ để lại ba món đồ này, điều này có nghĩa là ông ấy có lẽ đã buông bỏ hết mọi chuyện sinh tử, chỉ đơn giản là muốn để lại cho cô một chút kỷ niệm thôi.
“Mẹ thật hạnh phúc, có một người cha cực kỳ yêu mẹ.” Bỗng nhiên, Vệ Tiểu Lục ôm chặt lấy cô, nhẹ nhàng nói.
Vệ Mạnh Hỉ suýt nữa rơi nước mắt, nhưng nhờ lời nói của con gái mà cô kìm lại được, rồi chuyển sự chú ý sang mấy tờ giấy ố vàng.
Đó là những tờ giấy Tuyên thông thường, trên đó nguệch ngoạc viết sáu chữ “Mây với mưa, tuyết với gió”, chữ “Tuyết” bị tô đen nhiều lần, có thể thấy người viết đã sửa đi sửa lại rất nhiều lần, và người này vô cùng thiếu kiên nhẫn.
“Đây là mấy chữ đầu tiên mẹ viết hồi còn nhỏ, chữ viết bằng bút lông đấy.”
Nhà có năm đứa trẻ đều từng bị bà Tô ép học thư pháp, đứa nào đứa nấy nếu tham gia thi viết thư pháp ở trường đều giành giải. Mà có điều họ không biết, đó là mẹ của họ cũng từng bị ép học viết bút lông từ nhỏ như vậy.
“Ồ… ở đây còn một tờ nữa, là chữ của ông ngoại à?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play