Mạnh Bá An nhíu mày suy nghĩ một lúc, “Nguyên văn thì anh không nhớ rõ nữa, dù sao cũng đã hơn ba mươi năm rồi. Chỉ nhớ loáng thoáng là ông ấy nói sau này nếu có cơ hội thì giao lại cái hộp này cho em, lúc đó em sẽ hiểu thôi.”
Thực ra, lúc đó bọn họ còn lo liệu có phải là mật thư hay gì đó, sợ rằng sẽ mang họa vào người. Vợ anh còn định vứt đi, nhưng chẳng bao lâu sau nghe tin Vệ Hằng mất, anh lại nghĩ đến cô bé con lớn như vậy, động lòng trắc ẩn, nghĩ bụng người đã chết rồi, có là mật thư thì cũng chẳng sao, thế nên mới không vứt đi.
Vệ Mạnh Hỉ biết cha mình không phải là một thương nhân giỏi, thậm chí ông còn là người khá cảm tính. Những thứ ông để lại cho mình có lẽ thực sự chỉ là vài món đồ chơi hồi nhỏ mà ông cảm thấy có giá trị kỷ niệm… Nhưng lạ là, “Cha em giao đồ cho anh khi ông ấy vẫn chưa bệnh sao, anh chắc chứ?”
“Chắc chắn. Ông ấy nói hôm sau phải đến báo văn nghệ Thạch Lan giải quyết vài việc, còn ở lại nhà anh một đêm. Bọn anh không nghe thấy ông ho hắng gì, sắc mặt cũng bình thường, chẳng giống người bị lao phổi chút nào. Sau đó nghe tin ông qua đời… bọn anh ai nấy cũng thấy khó tin.”
Lao phổi chính là bệnh lao phổi, dù là bệnh truyền nhiễm nhưng đa phần không phải là bệnh cấp tính mà tiến triển chậm, bệnh nhân thường chết vì sự tổn thương lâu ngày ở phổi hoặc suy đa cơ quan.
Vệ Hằng là một ngoại lệ. Ngay hôm sau khi về nhà, ông phát bệnh, và chỉ vài ngày sau thì qua đời.
Vệ Mạnh Hỉ lúc đó còn quá nhỏ, không có khái niệm về thời gian, chỉ nhớ cha mình đột nhiên mắc bệnh rất nặng, mẹ không cho cô ở gần ông, rồi cô ra ngoài chơi. Đến lúc muốn về nhà thì bị cô bác hàng xóm chặn lại, nói chờ thêm một lúc, và từ đó cô không bao giờ thấy cha nữa.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT