Hai bên trò chuyện một lúc, chủ yếu là để hiểu hoàn cảnh gia đình của Vệ Mạnh Hỉ. Thân phận hộ gia đình ở khu túp lều có chút xấu hổ, mỏ than chỉ lo cho hộ khẩu của công nhân, ở thời đại này hộ khẩu của con chỉ có thể theo mẹ, rất nhiều quặng tẩu và đứa nhỏ hộ khẩu vẫn còn ở quê quán, muốn lạc hộ vào mỏ than thì không có khả năng, mà lạc hộ ở thôn Kim Thủy cũng rất khó.
Thôn Kim Thủy dựa vào núi mà ăn, nghe nói trước đây họ còn có thể tự mình khai thác than, mỏ than Kim Thủy đống ở địa bàn của bọn họ nên mỗi năm đều chia một phần hoa hồng cho đại đội, ngoài ra còn có làm thêm một số công việc phụ, nếu không phải là người lười biếng thì cuộc sống sẽ không quá khó khăn.
Thậm chí ở đây còn tốt hơn so với hộ khẩu trong thành, cho nên việc lạc hộ bên này trở nên quý, đến nay vẫn chưa có một hộ khẩu nào.
Này đó tình huống, đời trước Vệ Mạnh Hỉ đã trải qua đều biết hết, cho nên cô hiểu và tiếp thu được sự từ chối cố ý hoặc vô tình của Cao Tam Dương và Lưu Hồng Quân.
Hai bên trò chuyện rất hài hòa, cuối cùng Cao Tam Dương lấy ra một tờ thư đồng ý có đóng dấu của đại đội, chuyện của Vệ Mạnh Hỉ đã được giải quyết hoàn toàn.
“Thư ký cao, chủ nhiệm Lưu, hôm nay ở lại nhà chúng tôi ăn một bữa cơm rồi hãy đi?”
Hai người cười nói: “Chờ về sau phòng ốc xây xong, có thể tự do nấu cơm, đảm bảo chúng tôi sẽ đến làm phiền”.
Đây là cách người thông minh nói chuyện, không cần nói quá minh bạch. Vệ Mạnh Hỉ hận không thể lập tức đem tin tức tốt này nói cho Lục Quảng Toàn, cô có thể giải quyết được chuyện mà anh không thể xử lý được trong tích tắc, mấy lần cô đều giải quyết vấn đề hoàn hảo nhưng từ đầu đến cuối anh lại không thấy.
****

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play