Nhân chứng thật ra thì có một người, nhưng Căn Hoa còn quá nhỏ, nói ra người khác nhất định sẽ không tin con bé, cô cũng không muốn đem đứa nhỏ của mình đặt vào thế hiểm.
Đối với nhà họ Nghiêm này, nếu không có việc gì đối đầu trực tiếp thì nên né tránh bọn họ ra, việc quan trọng bây giờ của cô là dựng được cái lều, bọn cô hiện tại cần một cái nhà để che mưa che nắng.
Bốn đứa nhỏ mỗi ngày hỏi chừng nào xây nhà xong, khi nào bọn nó có thể dọn vào nhà mới, một ngày cứ lặp đi lặp lại bên tai cô chừng mười lần cùng một câu hỏi như vậy. Chị Quế Hoa cũng thật tốt bụng, thu tiền phòng của cô không đắt, nhưng chung quy là ăn nhờ ở đậu không an toàn, mỗi ngày bọn nhỏ tranh nhau rửa chén, gắp chăn, quét nhà, kỳ thật là bọn nó lấy lòng dì Quế Hoa, sợ ngày nào đó dì không vui liền đuổi bọn nó đi giống như ông bà nội ở thôn Thái Hoa Câu.
Trong lòng Vệ Mạnh Hỉ khẽ chua xót, đứa nhỏ của cô, không bao giờ muốn ăn nhờ ở đậu!
****
Buổi chiều ngày hôm sau, Vệ Mạnh Hỉ ở khu đất trống kiểm kê lại nguyên vật liệu xây dựng, xem có bị mất đi phần nào không, lúc này bỗng nhiên có hai người đi tới.
“Xin chào, cô là đồng chí Vệ Mạnh Hỉ đúng không?” Nói chuyện kính là một người đàn ông trung niên đội khăn xếp màu trắng, để râu dê, quần áo ướt đẫm mồ hôi, Vệ Mạnh Hỉ có loại cảm giác quen quen.
“Tôi là Vệ Mạnh Hỉ, các người là....?”
“Chào đồng chí Vệ Mạnh Hỉ, tôi là thư ký thôn Kim Thủy, kêu Cao Tam Dương, đây là chủ nhiệm phụ nữ của thôn Lưu Hồng Quân”.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play