Lưu Hồng Cúc vốn dĩ không biết chữ, bị Vệ Mạnh Hỉ chơi chữ, chốc lát thì nói khoai tây, chốc lát thì cải trắng, chốc lát lại nói hôm nay hôm qua cứ xoay vòng, cô nghe đến choáng váng, nhìn chằm chằm bắt đầu mắng Vệ Mạnh Hỉ.
Cô không kiềm chế được nữa rồi, nhất định phải chửi chết con đàn bà chiết tiệt vạch lá tìm sâu này.
Kiểu chửi cho bỏ tức này làm sao mấy người lãnh đạo không rõ được? Chính là hết đường chối cãi nên bắt đầu chơi xấu la lối khóc lóc đây mà! Cùng một giuộc mới mấy người đàn bà đanh đá ở nông thôn kia.
“Thảo nào tôi ăn thấy có mùi lạ!”Chủ nhiệm hậu cầu đặp đũa xuống bàn.
“Tôi cũng thấy thịt có mùi hôi, khoai tây nhìn cũng không thích hợp cho lắm” Chủ nhiệm bảo an hầm hừ nói, lấy đồ ăn thừa không biết mấy ngày rồi cho bọn họ ăn, cố tình muốn làm hư bụng bọn họ đây mà!
“Xin lỗi lãnh đạo, xin lỗi..............”
Chỉ xin lỗi thôi cũng có tác dụng cái rắm! Cái này gọi là chiêu đãi sao? Đến khu ổ chuột của bọn họ đã là thể diện lắm rồi, còn mặt mũi sao, thật không biết xấu hổ!
Nghiêm Lão Tam thấy xin lỗi cũng vô dụng, nhìn bà nương nhà mình còn lải nhãi, nhất thời tức giận siết chặt nấm đấm, định đi quay đánh vài phát cho cô câm miệng.
Vệ Mạnh Hỉ hoàn toàn không để ý đến Lưu Hồng Cúc, đây chính là loại phụ nữ nông thôn vừa đáng thường vừa đáng ghét, nhưng kẻ thù chân chính là Nghiêm Lão Tam cho nên cô vẫn luôn chú ý đến hắn. Lúc này thấy nấm đấm của hắn muốn đánh sang đây, cô nhanh nhẹn kéo Lưu Hồng Cúc sang một bên, cô ta có ngu thì ngu thật nhưng không đến nổi phóng hỏa giết người.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT