Mẹ không biết chứ, con bé đó ồn ào lắm, còn ồn hơn cả em gái con, phiền chết đi được.” Vệ Đông bĩu môi, cuối cùng cũng không còn dáng vẻ “chú út” nữa, mà như một thiếu niên bình thường, như thể có rất nhiều điều bất mãn với thế giới này.
Vệ Mạnh Hỉ sững người một chút, sau đó thì bật cười, thằng nhóc này, kiếp trước vì con bé đó mà đến cả chân cũng bị gãy, vậy mà bây giờ lại thấy người ta phiền phức rồi?
Căn Bảo cũng phàn nàn, “Ừ, đúng là phiền thật.”
Vệ Mạnh Hỉ không nhịn được cười, hai anh em này, sao nhìn không giống kiếp trước chút nào nhỉ? Nói là yêu Giang Xuân Miêu đến mức không được thì chết sao? Nói là coi con bé như bông hoa hướng dương duy nhất trong đời mà?
Nhưng trong lòng Vệ Mạnh Hỉ lại thấy vui, chỉ cần không hứng thú với Xuân Miêu là được. Dù sao hiện tại bọn họ không học cùng trường, cũng ít có cơ hội gặp nhau, học sinh cấp hai đâu có nhiều thời gian lêu lổng bên ngoài như tiểu học, bản thân cô cũng sẽ cố gắng mỗi ngày xe đưa xe đón, cắt đứt cơ hội tiếp xúc riêng tư giữa bọn chúng.
Kiếp trước, để ngăn cản sự quấn quýt giữa bọn trẻ và Xuân Miêu, Vệ Mạnh Hỉ đã phải đe dọa, dụ dỗ, tốn không biết bao nhiêu công sức, nhưng cuối cùng vẫn vô ích, ngược lại còn đẩy hai đứa con trai ra xa, biến bản thân thành “bà mẹ chồng ác độc”, “người phụ nữ xấu xa” nổi tiếng ở khu mỏ... Lần này, cô sẽ không làm liều như kiếp trước nữa.
Cô phải hành động từ từ, tốt nhất là không tốn một giọt máu, không một tiếng động, mà tách bọn chúng khỏi quả bom nổ chậm này.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play