Nó không trả lời lại, rút chiếc còi ra, vừa thổi hai tiếng, không xa đã nghe thấy tín hiệu đáp lại. Đây là ám hiệu riêng của nó và anh hai, khác với những người khác. Kiểu giai điệu và độ dài khác nhau biểu thị các ý nghĩa khác nhau. Họ có một “cuốn sổ mật mã,” người khác đừng nói là giải mã, dù có nghe thấy cũng chẳng phân biệt nổi với những tiếng còi khác.
Chẳng mấy chốc, Căn Bảo đến nơi, “Em bắt được rồi à?”
“Ừ, anh hai chúng ta đi thôi.”
Giang Xuân Miêu một lần nữa kinh ngạc, ban nãy cô vẫn luôn thắc mắc tại sao “chú” này lại có giọng nói khàn khàn như vậy, bây giờ lại thấy hắn gọi một cậu bé chưa cao bằng cô là “anh Hai,” lòng không khỏi giật mình, “Cậu... cậu... cậu rốt cuộc bao nhiêu tuổi?”
Vệ Đông không nói gì, vì nó đang nghĩ đến chuyện khác. Vừa rồi khi bật đèn pin lên xem qua, nó phát hiện chưa từng gặp tên thiếu niên này. Chắc chắn hắn không phải người của mỏ than Kim Thủy, nếu không nó đã nhận ra từ lâu, bởi nơi này nó lớn lên mà, góc nào mà nó chưa từng đi qua, con mèo con chó nào mà nó chưa từng thấy?
Giang Xuân Miêu không nhận được câu trả lời, quay sang hỏi Căn Bảo, “Này em trai, em học lớp mấy rồi? Chị đây sắp nhảy lớp lên lớp sáu rồi đấy.”
Căn Bảo luôn tự ái về chiều cao của mình, là người thấp nhất trong nhóm bốn người, lại càng bực mình khi người khác đánh giá mình qua chiều cao và coi mình như đứa em nhỏ. Rõ ràng trên xe về nhà mẹ đã nói cô bé bị bắt cóc cũng mười ba tuổi, không lớn hơn họ chút nào.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play