“Đúng rồi, sao vậy? cậu biết à?”
Vệ Mạnh Hỉ sao có thể không biết chứ. Dù kiếp trước cô không có nhiều hiểu biết, khiến bây giờ mới xảy ra chuyện cười mua bột khử trùng, nhưng đối với căn bệnh này, cô biết rõ mức độ nguy hiểm của nó.
Cụ thể nguyên lý không hiểu, nhưng chỉ cần nghe đến AIDS đã thấy kinh hoàng rồi.
Vệ Mạnh Hỉ dù có sống lại mười lần hay tám lần cũng không dám tưởng tượng sẽ có người bên cạnh mắc phải căn bệnh này.
Nói là bệnh dơ bẩn thì cũng không đúng, bệnh là bệnh thôi, không liên quan gì đến dơ hay không dơ, nhưng nghĩ đến người mắc bệnh là Đỗ Lâm Khê, cô lại cảm thấy khó chịu trong lòng.
“Nghe nói anh ta có vấn đề về tư cách đạo đức...” Liễu Nghênh Xuân ngập ngừng.
“Hiện tại trong nước chưa có ca bệnh nào, sớm nhất là vào năm 1985, có một thanh niên người Mỹ du lịch từ Tây Bắc đến Bắc Kinh, lúc đó đã phát bệnh nhưng không nói thật, bị sốt cao nhập viện ở Bắc Kinh chưa đến ba ngày thì chết. Trước khi chết, anh ta viết một dòng chữ nước ngoài, các chuyên gia không hiểu, phải nhờ sinh viên trường ngoại ngữ đến dịch. Anh ta là người đồng tính.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play