Sao lại ngốc thế này, anh chị hồi bằng tuổi con bé đã hiểu chuyện hơn nhiều rồi.
Cuối cùng, sau khi dỗ dành mãi, cô bé cuối cùng cũng đưa ống nghe cho mẹ.
“Được rồi, anh không được xin xỏ cho bọn chúng, lần sau còn lén xem nữa thì cứ để xem cho đã.”
Đầu dây bên kia ngừng một lát, nhẹ nhàng nói: “Xem một chút mỗi ngày không hại bằng xem liên tục mười mấy tiếng đâu, đồng chí Vệ Mạnh Hỉ, em phải hiểu đạo lý này, vì trừng phạt mà làm hỏng mắt bọn trẻ, lúc đó đau lòng chẳng phải là em sao.”
Vệ Mạnh Hỉ tức giận, cái gã này sao cứ phá bĩnh cô, “Được rồi được rồi, chỉ có anh là thương con, em là mẹ kế được chưa?”
Hạ Hữu Phú ở phòng trực ban lập tức nhìn qua, trong mắt như có ngọn lửa tò mò sắp bùng cháy.
Điều Vệ Mạnh Hỉ bực mình nhất về Lục Quảng Toàn là anh quá hiền lành, dễ nói chuyện, bọn trẻ không sợ anh, thích thương lượng với anh, lần trước là chuyện đánh răng, lần này là xem TV, thói quen tốt mà cô vất vả rèn luyện suốt bốn năm trời, chỉ trong phút chốc anh có thể làm chúng phá bỏ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play