Vẫn là chị dâu cả Vương Xuân Mai nhìn không nổi, bế đứa bé qua, cho uống chút nước sôi để nguội.
Tất nhiên, nước mà ông bà cụ đút cho bé không chịu uống, vừa vào miệng đã nhổ ra ngay, nhưng nước mà chị dâu cho lại khác, có chút vị ngọt nhạt, bé thấy ngon, mở miệng đòi thêm.
Vương Xuân Mai thực ra không nỡ cho bé uống nữa, đây là nước đường cô tự pha từ ít đường trắng mà nhà mẹ đẻ gửi cho trước khi đi, để dọc đường không có gì ăn thì dùng tạm.
Dọc đường tiết kiệm đủ thứ, cả nhà bốn người không có cái gì để ăn ngoài một ít bánh khô, chỉ có thể thay nhau uống nước lọc, nhưng ai cũng không dám uống nhiều, vì Vương Xuân Mai có linh cảm rằng thím ba sẽ không để họ ở lại mỏ than lâu.
Hai người già thì không biết trời cao đất dày, còn muốn giở trò giảng đạo lý, buồn cười thật, từ khi Vệ Mạnh Hỉ mang năm đứa con bỏ trốn, cô đã biết rằng gia đình chú thím ba không còn như trước nữa.
Vì vậy, phần nước đường còn lại cô định để dành cho đường về.
Cuối cùng, theo người công nhân nhiệt tình đó, họ đi qua quảng trường công nhân, qua từng căn nhà gạch đỏ, cuối cùng dừng lại trước một căn nhà ba tầng trắng tinh, trông rất mới, nhìn vào cánh cửa sắt màu đỏ, Lục lão ngũ nuốt nước bọt, “Đây... thật là nhà của anh ba sao?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play