Đi chưa được bao lâu, Thẩm Duy Bạch dẫn Vân Xu vào một phòng nghỉ. Đây là phòng trường chuẩn bị cho giáo viên trực ban. Vì là trực ban luân phiên, bên trong không có quá nhiều đồ dùng cá nhân, giống như một phòng trọ hơn, chỉ có một số đồ dùng sinh hoạt đơn giản như ấm đun nước, giá treo quần áo linh tinh.
Rèm cửa dày nặng che chắn hết bóng tối bên ngoài. Để phòng bất trắc, hai người vẫn không bật đèn.
Giờ phút này, bên ngoài trời đã hoàn toàn tối, phòng nghỉ một mảnh đen kịt.
Có người bên cạnh, cảm giác sợ hãi không còn nhiều nữa, nhưng Vân Xu vẫn chưa quen với bóng tối. Đi được vài bước đã va vào ghế, đau đến kêu lên một tiếng.
Thẩm Duy Bạch nhíu mày, nắm tay cô đi đến mép giường: “Cậu ngồi đây, đừng cử động.” Sau đó cậu đi đến tủ lục tìm đồ.
Ngồi trên chiếc chăn mềm mại, bên cạnh là người bạn học quen thuộc. Cái cảm giác cô đơn và sợ hãi đáng sợ từ từ rút đi. Vân Xu thở phào một hơi lớn. Không thể không nói, có bạn đồng hành và một mình lẻ loi hoàn toàn là hai thế giới khác nhau.
Đột nhiên, tiếng gõ cửa vang lên. Hai tiếng đầu dồn dập, tiếng cuối cùng cách một khoảng thời gian tương đối dài.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT