Đúng lúc Vân Xu đang do dự không biết nên mở lời thế nào thì một giọng nói lạnh lùng vang lên.
“Các cậu đang làm gì đấy?”
Người đó đứng ở phía sau bàn học bên phải, áo sơ mi trắng, quần tây, cổ áo sơ mi được cài cẩn thận đến nút trên cùng, khuôn mặt lạnh lùng, đôi mắt đen sâu thẳm, cả người tỏa ra khí chất xa cách. Lúc này, cậu ta hờ hững nhìn về phía bọn họ, trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng lại có sức ép lạ thường.
Các bạn học xung quanh sắc mặt cứng đờ, biết ý tản ra.
Thẩm Duy Bạch đi đến bên cửa sổ kéo rèm ra, sau đó trở về chỗ ngồi, dáng người thẳng tắp như cây tùng.
Luồng không khí trong lành ùa vào, Vân Xu lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, cảm giác khó thở trong lòng từ từ tan đi. Cô nhìn về phía Thẩm Duy Bạch, nhỏ giọng nói lời cảm ơn: “Cảm ơn cậu đã lau bàn giúp tớ, và cảm ơn cậu vừa rồi.”
Bất kể hành động vừa rồi của cậu có ý hay vô tình, cậu ấy đều đã giúp cô.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT